Tin nhắn của Giang Đồ khiến cả nhóm yên lặng vài giây, ngay sau đó tin tức lại nhanh chóng nhảy lên, sau khi Giang Đồ trở về nước, mọi người chỉ gặp anh hai lần, phần lớn ấn tượng về Giang Đồ vẫn là thời học Trung học, thanh niên niên nhà nghèo, nợ nần chồng chất cùng với tính cách lạnh lùng ảm đạm, ấn tượng sâu nhất chính là ngày anh thi Đại học xảy ra chuyện.
Cho dù hồi đó anh và Chúc Tinh Dao ngồi chung bàn thì cũng không ai đem hai người này liên hệ lại với nhau, Lục Tễ và Chúc Tinh Dao mới là nam thần nữ thần trong mắt bọn họ, trời đất tạo nên một đôi, xứng đôi vừa lứa.
Nhưng ai có thể ngờ rằng những đèn ánh sao lộng lẫy không phải do Lục Tễ làm ra, mà là Giang Đồ.
Giang Đồ thi Đại học cũng không phải xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ, là bị những kẻ cho vay nặng lãi đánh đập ép bức.
Giang Đồ thầm mến Chúc Tinh Dao mười hai năm.
Còn bây giờ, hai người bọn họ sắp kết rồi?
Một lúc sau, Chúc Tinh Dao từ phòng tắm đi ra, cô vẫn chưa thấy tin nhắn trên nhóm. Giang Đồ đã mặc quần áo xong, anh cầm chiếc khăn choàng giúp cô buộc lại, Chúc Tinh Dao vẫn luôn cúi đầu xấu hổ nhìn anh, vừa rồi rõ ràng cô đã tự mình đề nghị giúp đỡ, nhưng nửa chừng lại mất sức, Giang Đồ tiếp tục dẫn dắt cô, bây giờ cô cũng còn cảm thấy lòng bàn tay mình đang nóng lên, trong đầu đều là dáng vẻ Giang Đồ đỏ mắt th0 dốc.
Sự tương phản của người đàn ông này luôn phá vỡ nhận thức của cô về anh từng chút từng chút một.
Giang Đồ nhìn thấy vành tai cô vẫn còn đỏ, anh rủ mắt xuống, mỉm cười.
Lúc này, điện thoại Chúc Tinh Dao rơi trên thảm reo lên, Giang Đồ cúi người cầm lấy đưa cho cô. Là Hoa Linh gọi tới, Hoa Linh gọi chủ yếu là vì có chuyện trên Weibo.
Giang Đồ cầm chìa khóa xe, ôm cô ra khỏi cửa.
Chúc Tinh Dao cùng anh bước vào thang máy, nhẹ nhàng nói, “Về chuyện trên Weibo, cứ theo tình hình của mọi người trước đi ạ.”
Cô cúp điện thoại, quay lại nhìn Giang Đồ: “Như này có được không? Hay là để cho Lâm Giai Ngữ tự mình giải quyết, hơn nữa…” Cô dừng lại một lát, mới nhỏ giọng nói: “Hồi cấp Ba, Giai Ngữ thích Lục Tễ, anh có biết không, chuyện này bây giờ ảnh hưởng lớn nhất chính là cậu ấy, chắc là Giai Ngữ đã nói qua, để bọn họ sắp xếp, được không?”
Giang Đồ trầm mặc, năm đó vì nhiều lý do khác nhau mà anh đẩy Chúc Tinh Dao tới bên cạnh Lục Tễ, đồng thời anh cũng ghét bản thân mình, nói trong lòng rằng mình đừng để tâm cũng như là không có khả năng.
Có lẽ từ đầu tới cuối, mong muốn của anh chỉ mỗi Chúc Tinh Dao, chỉ cần có là được.
Cửa thang mở ra, anh cúi đầu nhìn cô, nhớ tới phản ứng vừa ngượng ngùng vừa tò mò của cô khi nãy, đưa tay ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Được.”
Hơn nửa tiếng sau, Chúc Tinh Dao về đến nhà, tivi trong phòng khách vẫn còn mở, Chúc Vân Bình và Đinh Du không xem tivi mà hai người cầm điện thoại di động, ngay cả cô về cũng không có chú ý. Chẳng cần đoán cũng biết bọn họ đang xem tiểu thuyết hoặc là lướt Weibo, cô gọi một tiếng: “Bố, mẹ, con về rồi.”
Chúc Vân Bình quay đầu nhìn cô, nhướng mày nói: “Chịu về rồi đấy à?”
Chúc Tinh Dao bước tới trước mặt bọn họ, Đinh Du nâng mắt nhìn cô: ” Mọi việc trong quyển sách [Chờ Ánh Sao] đều là thật?”
Chúc Tinh Dao hơi xấu hổ gật đầu: “Dạ, bố mẹ đừng xem nữa….”
“Đã lên hotsearch rồi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến con, sao có thể không xem qua được?” Vẻ mặt Đinh Du nhàn nhạt nhìn cô: “Vả lại con chạy đến Bắc Kinh tìm Giang Đồ cũng chẳng nói với gì mẹ cả, mẹ cứ nghĩ rằng con đi công tác, lúc về thì cũng không về nhà mà đi tới nhà người ta.”
“Mẹ..”
Chúc Tinh Dao ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cánh tay bà, làm nũng xin lỗi.
Đinh Du thở dài: “Cuối tuần có thời gian thì dẫn thằng bé về nhà ăn bữa cơm, con biết cả tối nay bố mẹ nhận bao nhiêu cuộc gọi không, đều là gọi điện hỏi chuyện con với Giang Đồ có đúng sự thật là như vậy không.”
Đinh Du và Chúc Vân Bình trước đây thực sự không có cảm tình với Giang Đồ cho lắm, nhưng bây giờ con gái của họ đang ở bên cạnh anh, hơn hết anh lại thích cô nhiều năm như vậy, cho nên bọn họ nói không cảm động cũng là giả.
Để tìm được một người đàn ông nào khác thích con gái mình đến vậy, còn bằng lòng nguyện ý ở bên cạnh suốt đời, đoán chừng sẽ rất khó.
Có lẽ… không có.
Đoạn tình cảm này chắc chắn cả đời vô cùng khó gặp.
Chúc Tinh Dao vui vẻ trở về phòng, cô gọi điện thoại cho Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ khẩn trương hỏi: “Đến giờ Giang Đồ vẫn không trả lời tin nhắn của mình, cũng chẳng hề điện mắng mình, cậu ấy đang tức muốn chết rồi ư?”
“Không có.” Chúc Tinh Dao nằm sấp trêm giường, “Mình nói chuyện xong xuôi với anh ấy rồi, giải quyết theo ý cậu, muốn làm sao thì làm.”
Lâm Giai Ngữ hoàn toàn không nghĩ tới, cô đã sẵn sàng tâm lý nghe chửi, cô cười mang theo chút ý xấu: “Tinh Tinh, hẳn là cậu hy sinh rất nhiều đúng không?”
Chúc Tinh Dao: “…”
“Đừng nói với mình là không có nha, Giang Đồ thầm thích cậu nhiều năm như vậy, vất vả mới theo đuổi được, mình chẳng tin là cậu ấy không có chút suy nghĩ xấu xa nào, nếu như cậu ấy ăn chay thì chắc phải…”
“Không có không có.” Chúc Tinh Dao vội vàng cắt ngang lời cô ấy, có lẽ bây giờ bọn họ thật sự trưởng thành rồi, Lâm Gia Ngư và Lê Tây Tây càng ngày càng đùa giỡn không kiêng kị gì, cô đỏ mặt: “Cậu đừng đoán linh tinh nữa, bọn mình vẫn chưa đâu.”
Lâm Giai Ngữ cười to: “Mình đoán Giang Đồ có thể chịu đựng được đến khi kết hôn, cậu ấy là người có tính cách độc đoán nhất mà mình từng gặp trong đời.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô có chút bất đắc dĩ không muốn để anh chịu đựng thêm nữa.
Đêm hôm đó, Lâm Giai Ngữ mở lại [Chờ Ánh Sao] đã bị khóa trong chuyên mục mấy năm nay, đăng bản thảo chỉnh sửa gần nhất lên, nhiều hơn mấy chục ngàn chữ so với bản cũ.
Trong tích tắc, hàng ngàn độc giả tràn vào.
Cũng vào tối hôm đó, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương cùng với Chu Nguyên ngồi trong phòng VIP uống bia, điện thoại anh đặt trên bàn, tin tức hiện lên như muốn nổ tung, hắn liếc mắt nhìn vài lần, mặt không thay đổi cúi đầu rót bia, bên chân là những lon bia trống rỗng vứt lộn xộn ngổn ngang dưới đất.
Chu Nguyên và Lục Tễ là tình anh em thân thiết nhiều năm, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy hầu như luôn đứng về phía Lục Tễ vô điều kiện. Anh ấy thản thiên lượt bỏ mấy dòng tiểu thuyết tình cảm đi, tức giận ném điện thoại di động đi, đen mặt mắng Lâm Giai Ngữ: “Không xem nổi, không xem nổi, Lâm Giai Ngữ thật là tàn nhẫn mà! Hồi học cấp Ba cậu đã dành nhiều thời gian dạy kèm cậu ta vậy mà cậu ta chả cảm kích gì, còn chiến tranh lạnh với cậu, cái gì cũng đứng về phía Giang Đồ….Bây giờ lại viết [Chờ Ánh Sao] nữa, khiến cho mưa máu gió tanh quá, tôi xem không nổi, trên mạng ai cũng chửi rủa cậu, đây chính là bạo lực mạng đấy!”
“Đừng mắng nữa.” Lục Tễ rót bia cho Chu Nguyên, “Tôi đồng ý để cô ấy đăng lên đó.”
Hứa Hướng Dương với Chu Nguyên sửng sốt, Hứa Hướng Dương nhìn Lục Tễ: “Cậu bảo cậu để cho Lâm Giai Ngữ đăng lên, cậu nghĩ như nào?”
Lục Tễ châm một điếu thuốc, anh cúi đầu hít một hơi thật sâu, khói thuốc bay đầy trong phòng, vẻ mặt không rõ ràng: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, bài viết đó vẫn còn nằm top 1 trên diễn đàn Nhất Trung, chẳng lẽ Giang Đồ không có khả năng xóa nó đi sao? Cậu ta có, tôi cũng có. Nhưng rốt cuộc chúng tôi cũng không hành động, những chuyện kia được lan truyền tận mấy năm nay, trong lòng mọi người đã xem nó như một huyền thoại rồi, cho dù có xóa đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì, xóa một cái thì lại sẽ có một bài mới mà thôi. Tôi với Chúc Tinh Dao thành thật nói chuyện, nhưng đôi khi tôi đặt tay lên ngực mình tự hỏi, nếu không có Giang Đồ, liệu Chúc Tinh Dao có ở bên tôi không? Đương nhiên là sẽ không biết được.”
“Lúc học Trung học tôi với Chúc Tinh Dao yêu sớm, chính cậu ta tố cáo, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi chả có ai chính trực ngay thẳng hơn ai. Các cậu thân thiết với tôi thì đương nhiên sẽ thiên vị đứng về phía tôi, cũng cảm thấy tôi không làm gì sai, nhưng sau nhiều năm như vậy, trong lòng tôi hiểu rõ, người không quang minh chính là tôi, dù tôi đã có rất nhiều cơ hội thẳng thắn nói chuyện với Chúc Tinh Dao, nhưng tôi đã không làm vậy.”
“Đêm câu chuyện huyền thoại này sửa lại, đối với tôi mà nói có lẽ là một sự giải thoát.”
Hứa Hướng Dương và Chu Nguyên nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Điện thoại Lục Tễ lại nhảy ra một loạt tin nhắn, anh rủ mắt, nhìn thấy Lâm Giai Ngữ gửi tới, là một phong bì màu đỏ.
Cái này đến cái khác, chẳng biết khi nào mới kết thúc.
Anh cau mày, cầm điện thoại mở lên.
Lâm Giai Ngữ không biết mình đã gửi bao nhiêu chiếc phong bì, cô gửi cho
Lục Tễ một tin nhắn: “Tiền tổn thất tinh thần, nếu như không đủ thì tôi bán máu bù đắp cho cậu.”
Cuối cùng, cô gởi một biểu tượng cảm xúc đang quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ.
Khóe miệng Lục Tễ cong lên, trả lời cô: “Bình thân.”
——–
Chỉ qua một đêm, số lượng người yêu thích [Chờ Ánh Sao] đã tăng từ 500 lên đến 60.000, vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Ngày hôm sau, khi Giang Đồ tới công ty, anh thấy mọi người trong công ty nhìn mình với vẻ tò mò và ghen tị, một là bởi vì đêm hôm đó Chúc Tinh Dao chạy vào phòng ăn tìm anh, mọi người trong công ty đã biết Chúc Tinh Dao là bạn gái của anh; hai là mọi người đã xem hotsearch và quyển sách [Chờ Ánh Sao] kia, cấp trên của bọn họ luôn lạnh lùng trầm ổn vậy mà thầm mến một cô gái tận 12 năm, nói kiểu này giống như truyện cổ tích vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Thảo nào lão đại không chấp nhận sự ái mộ của bất kỳ người phụ nữ nào, hóa ra là đã có người thích mình rồi.”
“Một người đàn ông có thể yêu thầm một người phụ nữ suốt 12 năm, yêu đến mức nào mới như thế được! Cả đời này tôi chưa từng hâm mộ ai cả, tôi chỉ hâm mộ Chúc Tinh Dao thôi, huhuhuhu….”
“Đừng ức hiếp thiếu niên nhà nghèo nghe chưa, mọi người đã đọc cuốn đó chưa? Không ngờ lão đại năm đó lại khó khắn bức bách như vậy, nghĩ đến cảm thấy đau lòng mà.”
Giang Đồ đứng chỗ rẻ hành lang, nghe cấp dưới tụ tập lại một chỗ kích động tán gẫu những chuyện không đâu, anh bèn nhíu mày một cái.
Khi còn là sinh viên, anh đã quen với những lời bàn tán về mình sau lưng, đa phần là sự kinh thường và chế nhạo, nhưng bây giờ bởi vì chuyện tình cảm mà trở thành đối tượng để cho cấp dưới đàm luận ghen tị, đột nhiên anh cảm thấy không thích ứng được.
“Mấy người đau lòng mình đi, điều kiện gia đình của mọi người tốt hơn lão đại phải không? Nhìn bọn họ bây giờ tốt đẹp như thế nào, chúng ta cũng phải gọi anh ấy là lão đại, hơn nữa lại còn có một bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Lão Viên xuất hiện phía sau với đôi mắt thâm quầng, làm gián đoạn cuộc thảo luận của mọi người.
Có người đang uống sữa đậu, vừa quay đầu nhìn thấy ngay Giang Đồ, lập tức ho một tiếng kinh thiên động địa.
Sắc mặt Giang Đồ không thay đổi trở về phòng làm việc, lão Viên nhanh chóng theo anh đi vào.
Tối hôm qua, Lão Viên đã gửi cho Lâm Giai Ngữ một tin nhắn Wechat ngay khi nhìn thấy hotsearch, Lâm Giai Ngữ gởi tài liệu sang cho anh, anh thức cả đêm đọc xong [Chờ Ánh Sao], dường như anh đã hoàn toàn hòa mình vào tuổi thanh xuân của nhóm người Chúc Tinh Dao Giang Đồ, anh cảm động trước sự kiềm chế và sự nhẫn nại của Giang Đồ, cũng thương tiếc cho chính bản thân mình.
Lão Viên than thở: “Tôi với em gái Lâm không được…”
Giang Đồ ngồi ở sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Làm sao cậu biết?”
Lão Viên ngồi xuống mặt anh, bất lực nói: “Tối qua tôi gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy, với lại cô ấy cũng nói rõ với tôi.”
Giang Đồ nhớ tới lời của Chúc Tinh Dao, im lặng.
Lão Viên và Giang Đồ bằng tuổi, yêu đương ở tuổi này luôn muốn tiến tới kết hôn, anh cảm thấy tình cảm sẽ có thể bồi đắp, thời gian lâu dài sẽ yêu mến chăm sóc lẫn nhau. Nhưng Lâm Giai Ngữ cho rằng tình yêu không nên vì tuổi tác và hôn nhân mà thỏa hiệp, cho dù cuối cùng cuộc sống yên bình tĩnh lặng hay là đối mặt với cơm áo gạo tiền, thì chí ít mình cũng đã vui vẻ trải qua nó.
Ví dụ như Chúc Tinh Dao và Giang Đồ.
Theo nữa là Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương.
Buổi tối, tin nhắn Đinh Hạng đã tỉnh lại truyền đến.
Đêm hôm sau, tức là thứ sáu, Giang Đồ tới thăm Đinh Hạng cùng với một nhóm người bao gồm Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây.
Vợ Đinh Hạng mấy này này hầu như đều ở lại bệnh viện, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không chịu về nhà, nói cách nào cũng đòi ở lại với Đinh Hạng, cô ấy vui vẻ chào đón họ vào cửa, nói với Đinh Hạng, “Mọi người đến thăm anh.”
Đinh Hạng bị thương tương đối nặng, trên người bị gãy vài chỗ, vừa mới ra khỏi phòng ICU, sức khỏe vẫn chưa ổn định lắm, nằm trên giường bệnh cũng không cử động được, nhưng người thì đã tỉnh.
Anh rất vui mừng khi nhìn thấy nhóm người Giang Đồ, cười yếu ớt: “Nghe vợ tôi nói hai ngày trước mấy cậu vừa trở về là đến đây thăm tôi, làm tôi cảm động chết đi được.”
Giang Đồ và Hứa Hướng Dương đặt trái cây và thuốc bổ vừa mua lên bàn, anh nhìn Đinh Hạng: “Cậu thấy thế nào rồi?”
Đinh Hạng nhếch mép: “Đỡ hơn rồi, từ lầu ba ngã xuống, may mà mạng tôi lớn, không chết cũng không tàm phế.”
Vợ Đinh Hạng lập tức trợn mắt: “Anh nói gì đấy.”
Lê Tây Tây cũng tròn mắt mắng: “Sao miệng cậu lại nói chuyện gở thế, nói mấy điều lành có được không?”
Đinh Hạng có chút oan ức, yếu ớt nói: “Tôi khen mình mạng lớn….. là xui xẻo sao?”
“Anh đừng nói nữa.” Vợ Đinh Hạng lại khóc, cô ấy tủi thân nói, “Suýt chút nữa em trở thành góa phụ rồi, con anh suýt mất bố, anh còn cười được nữa à…”
Đinh Hạng vội vàng dỗ vợ: “Xin lỗi, thật xin lỗi, anh không nói vậy…”
Lê Tây Tây tới ôm cô ấy: “Không sao rồi, đại nạn không chết ắt có hậu phúc.”
Vợ Đinh Hạng vừa khóc vừa gật đầu, xoay người lấy trong giỏ ra một ít hoa quả, mang vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh thường không lớn, từ khi Chúc Tinh Dao bước vào cửa thì đã cố ý đứng xa hơn một chút. Vợ Đinh Hạng đi tới bên cạnh cô, bước chân bỗng nhiên ngừng lại, cả người mềm nhũn ngả về phía Chúc Tinh Dao, sắc mặt Chúc Tinh Dao tái nhợt hét một tiếng, hoảng sợ lui lại mấy bước.
Giang Đồ nghiêng đầu, phản ứng nhanh chóng tiến về phía trước, cách Chúc Tinh Dao đỡ lấy vợ Đinh Hạng.
Vợ của Đinh Hạng ngất xỉu trên người Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao cảm nhận được cái bụng đang nhô lên của cô ấy áp vào mình, cô hít một hơi thật sâu, cứng người đưa tay ra đỡ cô ấy.
Lê Tây Tây thấy vậy, nhanh chóng chạy đến để đỡ vợ Đinh Hạng lên trên người mình.
“Hứa Hướng Dương tới giúp đỡ!” Lê Tây Tây gọi.
Hứa Hướng Dương bước nhanh đến, bế thai phụ đến giường bên cạnh.
Lâm Giai Ngữ thì chạy đi tìm bác sĩ.
Giang Đồ cảm giác Chúc Tinh Dao ở trong ngực anh hơi run rẩy, nghĩ cô đang sợ hãi, anh ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Không sao, chắc mấy ngày nay cô ấy quá mệt rồi.”
Ngón tay thon gầy trắng nõn của Chúc Tinh Dao nắm chặt lấy quần áo anh, vùi mặt vào ngực anh, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Lê Tây Tây quay đầu lại, lo lắng nhìn cô.
Rất nhanh bác sĩ tới kiểm tra cho vợ Đinh Hạng, hầu như suốt mấy ngày qua cô ấy không được nghỉ ngơi nhiều, với lại lo lắng sợ hãi, một người phụ nữ đang có thai sao có thể ở đây chịu cực khổ, động thai, cho nên chuyển tới khoa sản, thiếu chút nữa khiến cho Đinh Hạng phải hôn mê lần nữa.
Mười giờ đêm, gia đình Đinh Hạng vội vã đến bệnh viện, chờ mọi việc ổn định lại thì bọn họ mới rời khỏi bệnh viện.
Sau khi vợ Đinh Hạng té xỉu, Chúc Tinh Dao có chút im lặng.
Giang Đồ đưa cô đến bên xe, Chúc Tinh Dao chợt nhớ tới bức ảnh chụp màn hình mà Lê Tây Tây gửi cho cô tối hôm qua, Giang Đồ nói trong nhóm: “Kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng”, xem ra dường như anh thật sự rất muốn cưới cô.
Giang Đồ mở cửa xe, Chúc Tinh Dao đột nhiên kéo anh, cô gọi anh: “Đồ ca?”
“Hửm?” Giang Đồ xoay người, “Lên xe rồi nói, bên ngoài lạnh lắm.”
Chúc Tinh Dao không động đậy, tay cô luồn qua áo choàng đang mở của anh, ôm chặt eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, khó khăn nói: “Đồ ca, nếu như em không muốn sinh con, anh có để ý không? Hay là không muốn kết hôn thì chia tay…”
HẾT CHƯƠNG 71