Một đêm đã trôi qua trong tĩnh lặng, nhưng những bí ẩn vẫn chưa hề kết thúc...
Tất cả chỉ mới bắt đầu cho một chặng đường dài chông gai.
...
Tại dinh thự Lộ gia, người giúp việc phải dậy từ sáng sớm để chuẩn bị thức ăn.
"Thím Lan à, cháu nói thím chuyện này nhé." Diệp Trúc cười khẽ, vừa thái rau củ vừa quay sang trò chuyện.
Thím Lan là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, ở trong độ tuổi người ta bắt đầu lo sợ vì lão hóa, vậy mà bà vẫn giữ được vẻ đẹp của thời xuân sắc, những đường nét sắc sảo vẫn hiện hữu trên gương mặt phúc hậu.
Nghe Diệp Trúc úp mở như thế bà cũng không giấu được tò mò, hơi cười cười hỏi lại : "Con bé này có chuyện gì bí mật giấu ta phải không ?"
Cô bé mím môi gật đầu tỏ vẻ rất nghiêm trọng, sau đó mới bắt đầu kể : "Thật ra tiểu thư đã trở về, nhưng lại muốn giấu mọi người."
Dù bết rõ điều sắp nói có lẽ sẽ gây bất ngờ nhưng hoàn toàn vượt khỏi tầm dự đoán của thím Lan.
Chuyện tiểu thư Lộ gia đã mấy hôm không trở về nhà, có người giúp việc còn đồn rằng là do cô ấy bị bắt cóc, cũng có người nói là cô bỏ nhà đi, mọi người sau lưng luôn bàn tán truyền tai nhau, nhưng tuyệt nhiên lại không dám nói trước mặt Đàm Thư Di.
Nét mặt người phụ nữ thoáng biến sắc, cũng không biết là do chột dạ hay thật sự chỉ là tò mò.
"Cháu nói thật sao?" Thím Lan như không tin liền hỏi lại đến hai lần.
Để ngầm khẳng định cho lời nói của mình, Diệp Trúc gật đầu liên tục, rồi nói tiếp : "Thật mà thím.
Hôm qua tiểu thư vừa gọi cháu lên phòng, có dặn không được nói cho nhiều người biết.
Thím là chỗ thân thiết nên cháu thật tình kể, vì chúng ta là thật sự lo lắng cho chị ấy."
Đối diện với lời lẽ chắc chắn này thì còn gì phải nghi ngờ hơn nữa, nhưng trái lại với vẻ mặt yên tâm thì ở bà lại lộ ra một thái độ gì đó rất lạ lùng, đến nụ cười cũng gượng đi chín phần.
Độ khoảng gần một tiếng sau, Đàm Thư Di nhìn những người phụ bếp lần lượt dọn thức ăn lên liền lên tiếng hỏi : "Hình như phụ bếp hôm nay thiếu hai người thì phải."
Những người phụ bếp còn lại bắt đầu lúng túng, cô gái câm thì lại không thể nói, còn một trong hai chị em sinh đôi mắc hội chứng sợ giao tiếp với người ngoài nên cũng nấn ná.
Mãi một lúc sau mới nghe giọng nói phát ra : "Dạ em gái tôi Trần Yến bị bệnh dị ứng ngoài da, sợ...sợ lây nên hôm nay con bé đắp chăn nằm ở khu nghỉ ngơi dành cho người làm ạ"
Người còn lại dĩ nhiên không cần nói cũng biết đó là ai.
Đàm Thư Di gật gù, lại nhìn chăm chăm vào một trong hai chị em song sinh, đoạn hỏi : "Cô tên gì ?"
Cô gái bất ngờ bị hỏi tên có phần bối rối, bắt đầu ấp úng : "Dạ...dạ tên Trần Ngọc ạ."
Sau đó Đàm Thư Di tiếp tục dùng xong