"Em hỏi nhiều quá rồi đấy."
Khuôn mặt bé nhỏ đỏ lựng lên vì xấu hổ, Hàm Nghi quay mặt về một bên né tránh, giọng điệu trở nên ngập ngừng, gấp gáp :
"Thả...thả ra đi."
Ngôn Bách Nhiên vẫn vô tư nhìn người con gái trước mặt thích thú trêu ghẹo, chẳng lẽ là do lâu rồi không được gần nữ nhân nên đầu óc anh nảy sinh vấn đề rồi sao ?
Nói thế cũng không phải cho lắm, vì vốn dĩ, Ngôn Bách Nhiên trước giờ không gần nữ sắc.
"Nếu tôi không thả thì em định thế nào ?"
Biểu cảm không có lấy chút thay đổi, lời nói ra nghe thật êm tai, đầy dụ hoặc, như muốn người ta tự nguyện chìm đắm trong cái chết ngọt ngào đầy cám dỗ.
"Anh đừng trách tôi tàn nhẫn."
Thần sắc cương nghị nhìn Ngôn Bách Nhiên, trong hàm ý có mang theo chút đe doạ, Hàm Nghi nghiêm giọng nói khẽ.
"Em..." - Giọng điệu châm chọc tắt hẳn khi anh phát hiện có điều bất thường.
"Em định ám sát tôi thật đấy sao, hửm ?"
Ngôn Bách Nhiên nghiêng đầu nhìn về chiếc dao phẫu thuật kề phía sau cổ, không biết từ bao giờ nó đã yên vị đợi hành sự.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh bị "đối thủ" tấn công mà không có chút phòng bị.
Cô gái này thật không phải dạng tầm thường !
"Thả tôi ra" - Hàm Nghi chậm rãi nói rành mạch từng chữ, như muốn nhấn mạnh lại nội dung quan trọng.
Bách Nhiên khẽ nhếch môi, nụ cười mang đầy gian ý, ngón tay nhanh nhẹn chộp lấy bàn tay bé nhỏ vòng ra phía trước, bất ngờ tự hướng thẳng mũi dao vào tim mình.
Tất cả hành động nhanh nhẹn ấy diễn ra chỉ thoáng một cái chớp mắt, khiến Hàm Nghi hoàn toàn sững sờ.
"Đâm thật sâu vào, hoặc là tôi sẽ hôn em."
Hàm Nghi quả thật bất lực trước anh, không biết từ đâu ra lại có cái yêu cầu quái gở như thế, bắt cô đâm Ngôn Bách Nhiên chẳng khác nào bảo cô giết người, dù cho có mười cái mạng cô cũng không dám.
"Sao rồi, em đã đưa ra lựa chọn chưa ?"
Dù lúc này cô rất muốn lên tiếng, nhưng cổ họng lại khô khốc đến khó hiểu, cứ như bị ai chặn đứng dây mất thanh quản.
"Nếu em đã không nói, vậy thì..."
Một lần nữa bằng giọng điệu mê hoặc ấy, Ngôn Bách Nhiên thành công làm cô đứng hình, đoạn ghé sâu mặt xuống, chỉ còn cách đôi môi đang mấp máy kia qua lớp nồng nhiệt đến bức bách.
Với khoảng cách gần như hiện giờ, Hàm Nghi có thể cảm nhận rõ được mùi hương phả từ miệng anh, hơi thở lành lạnh mang theo chút men rượu, như hòa làm một tạo nên mùi hương rất riêng biệt chỉ có thể tìm thấy con người có khí chất cao lãnh này.
"Khoan, khoan đã, tôi không thể đâm anh nhưng cũng không thể...ưm...ưm."
Hàm Nghi dùng chút lý trí còn sót lại để ngăn cản nhưng tiếc là chẳng kịp rồi.
Ngôn Bách Nhiên áp sát môi mình kề lên bờ môi hồng hào căng mọng, mùi oải hương trên cơ thể bé nhỏ khiến anh gần như mê đắm, lời ngăn cản của cô lúc này chẳng những không khiến người đàn ông dừng lại mà còn phản tác dụng, càng k1ch thích giác quan của anh hơn.
Nhưng có điều khiến Bách Nhiên khá khó chịu...!từ nãy giờ miệng cô vẫn luôn khép chặt.
"Mở miệng ra."
Hàm Nghi ương bướng hừ nhẹ, xoay đi nơi khác, tưởng chừng như ai kia sẽ bỏ cuộc, nhưng cô lại lần nữa phạm sai lầm.
Bàn tay thoăn thoắt luồn vào chiếc váy ngủ, đi qua bờ m ông căng tròn, đến thắt eo quyến rũ, cuối cùng nhanh nhẹn tháo bung khuy áo ngực của cô từ phía sau.
Mọi động tác đều thuần thục và nhanh nhẹn đến kinh ngạc.
"Á...ưm"
Theo bản năng, vì quá bất ngờ cô liền la lên, nhưng đâu biết rằng đã vô tình đi theo đúng kế hoạch của kẻ nào đó.
Chỉ đợi cô mở miệng, anh lập tức quấn chặt lấy đôi môi xinh xắn, tiến thẳng vào trong hút lấy nơi ngọt ngào lại ẩm ướt kia, từng chút một.
Hàm Nghi nắm tay thành nắm đấm đưa lên ngực anh đánh vài cái nhưng chẳng hề có tác dụng, càng khiến anh