[Sáng hôm sau.]
Dưới sự gay gắt của những tia nắng chiếu rọi lên khuôn mặt hồng hào, Hàm Nghi chợt nhíu mày tỉnh giấc.
Như thường lệ, cô đưa tay lên trán day nhẹ hai bên thái dương.
Ký ức hôm qua cũng dần hiện lại.
Hàm Nghi chỉ nhớ hôm qua đã uống rất say, sau đó đi ra định khóa cửa, rồi...rồi Ngôn Bách Nhiên đến.
Phải rồi, nghĩ đến đây cô như sực tỉnh, đôi mắt bất ngờ mở to nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng quen thuộc.
Nhưng kết quả vẫn chỉ là một khoảng không vắng lặng như thường ngày.
"Có lẽ là do mình gặp ảo giác thôi, làm sao anh ta có thể đến đây được chứ."
Những suy nghĩ tự trấn an bản thân ấy vẫn xuất hiện trong tâm trí Hàm Nghi cho đến khi cô phát hiện bên cạnh mình có một chiếc điện thoại mạ vàng còn mới.
Nhìn kỹ mới phát hiện chỗ trống bên cạnh cô cũng bị lún xuống một ít, thoáng đưa tay sờ thì cảm nhận được hơi ấm còn vương lại.
Có lẽ người cũng chỉ vừa đi tầm một lúc.
Hàm Nghi mỉm cười, để lộ đôi lúm đồng tiền xinh xắn.
"Vậy ra không phải do mình tưởng tượng."
Cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại, mở lên, trong lòng đinh ninh rằng đó là điện thoại anh đã bỏ quên.
Thật kỳ lạ, người đàn ông này vậy mà lại không cài mật mã.
Nhưng khi để ý kỹ hơn, nó còn rất mới, lại còn là phiên bản giới hạn trên thị trường.
Trông dường như còn chưa qua sử dụng.
Đang mải quẩn quanh với dòng suy nghĩ trong đầu thì tiếng chuông điện thoại reo lên, trên màn hình còn ghi tên người gọi đến là "Boss".
Hàm Nghi bối rối không biết có nên trả lời hay không, suy nghĩ hồi lâu, cô đánh liều bấm nghe máy.
Vừa kề điện thoại vào tai thì bên đầu dây kia đã xuất hiện giọng nói quen thuộc :
"Phạt em hôm nay phải gọi điện cho tôi hai lần nữa vì bắt máy chậm 30 giây."
Cô bất ngờ khi người gọi đến lại là Ngôn Bách Nhiên, vậy chẳng lẽ chiếc điện thoại này là...
Anh mua cho cô !
Rồi lại còn cả cái biệt danh anh tự đặt cho mình nữa : Boss.
Đúng thật là một con người kỳ lạ.
"Anh gọi tôi có gì không ?" - Hàm Nghi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô chậm rãi nói, trong chất giọng tỏ ý không vui.
"Vẫn còn giận tôi sao, tôi nhớ hôm qua đã ngủ lại với em một đêm xem như đền bù rồi mà."
Không khó có thể cảm nhận được tâm trạng Bách Nhiên lúc này đang rất sảng khoái, chẳng hiểu sao việc dỗ dành lúc cô nổi giận đối với người đàn ông này lại trở thành một thú vui.
"Tôi đâu có mượn anh chứ.
Vô sỉ."
Vừa nói cô vừa cắn cắn ngón tay, lời nói ra tuy khó nghe nhưng nhìn nét mặt có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khởi lên trông thấy.
"Đêm qua chính miệng em đã nói là em đã đợi tôi rất lâu, còn trách mắng tôi đủ điều vì hôm đó đã bỏ đi mà không nói gì.
Chẳng lẽ là...!tôi đã nghe nhầm rồi sao ?" - Ngôn Bách Nhiên vừa nói, khoé môi khẽ nhếch tỏ ý trêu đùa.
Thật sự lúc này cô quê đến độ muốn tìm cái lỗ để chui xuống cho rồi.
Không ngờ bản thân hôm qua chỉ uống nhiều một chút, mà có thể nói năng linh tinh như vậy.
Chất giọng Hàm Nghi mang theo chút bối rối, cô vội thanh minh : "Là...là anh nghe nhầm rồi đó.
Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây, điện thoại sẽ tìm cách trả lại anh sau."
"Khoan đã, giận rồi sao ?" - Giọng anh trở nên gấp gáp, có lẽ lo sợ cô sẽ cúp máy.
"Không có."
"Được rồi, điện thoại đó là tôi mua tặng em, không cần