Chương 27. Người đàn ông nấu cơm vì cô
Giang Thủy đi tới chợ bán thức ăn gần nhất.
Tới gần giờ cơm, chợ bán thức ăn đều là người.
Bất quá nơi này anh quen cửa quen nẻo, biết thịt nhà ai ngon bổ rẻ nhất, rau dưa nhà ai tươi mới nhất.
Nấm hương, cà rốt, rau xà lách, dưa chuột… Cánh gà, thịt bò, trai…
Biết rõ hai người ăn không hết nhưng mà anh vẫn mua. Anh có một cảm giác hết sức kỳ diệu, thật giống như cùng một người khác sinh hoạt, anh không muốn quá bủn xỉn quá mức tiết kiệm. Một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ sẽ tìm mọi cách dưỡng béo cô ấy.
Xách theo túi lớn túi bé, cuối cùng Giang Thủy đi vào cửa hàng cá anh thường mua. Tay mỏi, anh đặt túi lên bàn, khiến cái bàn hơi trĩu xuống.
Ông chủ nhìn qua liền vui vẻ đứng dậy: “Tới rồi à, A Thủy.”
Giang Thủy cúi đầu xem cá, ông chủ nhiệt tình tiếp đón: “Hôm nay muốn ăn cá gì?” Vừa thấy những cái túi màu sắc rực rỡ đó lại nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, làm Mãn Hán toàn tịch sao.” (Mãn Hán toàn tịch là tên của bữa ăn lớn nhất, nổi tiếng nhất Trung Hoa quy tụ đầy đủ món ăn từ khắp nơi, mục đích là để hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hãn trong lịch sử)
“Hai người ăn.” Giang Thủy nói.
“Cũng nhiều đấy.” Ông chủ xoa eo.
Chọn nửa ngày, Giang Thủy chỉ vào cá bát bảo: “Cái này đi.”
“Được.”
Giang Thủy nhanh chóng ngăn ông ấy lại: “Không, không phải con này. Ông chọn cho tôi con ngon chút.”
Ông chủ cười, chọn lựa mấy lần lại ngẩng đầu nhìn Giang Thủy: “A Thủy, ăn cơm với cậu là phụ nữ phải không, bằng không cậu cũng không chọn lựa cẩn thận như vậy.”
Giang Thủy không để ý, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Ông chủ hiểu ra, có thâm ý mà “à” một tiếng: “Có nàng dâu nhỏ nhé.”
Lúc này, Giang Thủy mới dời tầm mắt khỏi đám cá, bình tĩnh nhìn ông chủ. Một lát sau, trịnh trọng nói: “Phải.”
Đợi ông chủ xử lý cá xong, Giang Thủy chạy nhanh về nhà. Nhưng mà Dương Mai đã không còn ở đây nữa.
Trên bàn dùng lon bia đè lên một tờ giấy —
[ có việc gấp, về trước. Tối nay liên hệ. ]
Anh thở ra một hơi, lặp đi lặp lại, sau khi nắm tờ giấy nhìn một lúc lâu mới buông xuống, một lần nữa áp trở về.
Dương Mai dọc theo đường đi gọi cho Lý Diễm hơn chục cuộc điện thoại, cuối cùng cũng có một cuộc thông, còn chưa nói được một câu đã lại tắt ngóm.
Dương Mai vô cùng lo lắng đuổi tới nhà Lý Diễm, cửa nhà rộng mở, ở huyền quan có một chiếc di động đã vỡ thành hai nửa. Cô bước một chân qua, trong phòng khách ngồi bốn người nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động.
Luật sư Trịnh phát hiện ra Dương Mai đầu tiên liền vội vã đứng lên, như là rốt cuộc đã tìm được lý do thỏa đáng để thoát khỏi trạng thái yên lặng này: “Cô đã đến rồi.”
Dương Mai gật đầu, hất cằm về hướng bên kia: “Sao lại thế này?”
Luật sư Trịnh liếc mắt nhìn về phía sau một cái, kéo Dương Mai đi sang một bên, thuật lại giản lược mọi chuyện.
Lý Diễm lại không đồng ý ly hôn.
Tôn Uy thật vất vả mới đáp ứng, Lý Diễm lại đổi ý.
Dương Mai thở dài, vỗ vỗ cánh tay luật sư Trịnh: “Tôi biết rồi, chị đi về trước đi.”
“Tôi về rồi cô có thể chống đỡ được không?” Luật sư Trịnh cảnh giác nhìn về bên kia một cái.
Dương Mai đến gần, chỉ vào cửa lớn nói với Tôn Uy: “Các người đi đi.”
Tiểu tam kiêu ngạo kia ngồi ở bên cạnh Tôn Uy, nghe xong lời này ưỡn thẳng người muốn nói gì đó nhưng lại bị Tôn Uy ngăn cản.
“Dương Mai, hiện tại tôi còn xem cô là bạn, cô khuyên nhủ Lý Diễm cho tốt đi.” sắc mặt Tôn Uy lạnh lẽo, ngữ khí lạnh lẽo, “Ly hôn đối với tất cả mọi người đều tốt, cho nhau một con đường sống đi.”
“Cho mẹ nó cái đường sống chó má!” Lý Diễm đứng lên, kéo tay áo trợn mắt giận dữ.
Tôn Uy nhíu mày nhìn qua, một tiếng còn chưa thoát khỏi cổ họng, tiểu tam ngược lại đã không còn bình tĩnh, ngọ nguậy đứng lên, chỉ vào mũi Lý Diễm chửi ầm lên.
Tôn Uy ôm lấy cô ta trong khi luật sư Trịnh ở phía sau kéo kéo Lý Diễm.
Tiếng hai người phụ nữ giận dữ quát tháo không dứt bên tai, Dương Mai xoa xoa một bên huyệt Thái Dương, lúc này Tôn Uy đã dùng sức ôm tiểu tam kéo sang một bên. Khi đi ngang qua Dương Mai, hắn nói: “Dương Mai, xem ở việc tôi đã từng giúp cô, cô nói với Lý Diễm ly hôn đi.”
Dương Mai xua xua tay, chỉ vào cửa cho bọn họ chạy nhanh đi.
Hai người này vừa đi, luật sư Trịnh cũng thu thập đồ đạc cáo từ.
Lý Diễm không có đối thủ, sức lực cả người mất hết, nằm liệt xuống ghế như bãi bùn.
Dương Mai không đành lòng thấy bộ dáng này của Lý Diễm, nhắm mắt mới mở miệng: “Lý Diễm.”
Khuỷu tay Lý Diễm chống ở trên đùi, năm ngón tay che trán, dùng sức mà xoa đầu từng chút một. Sau một lúc lâu, cô ấy như không còn chút hơi sức nào lên tiếng: “Dương Mai, con đàn bà kia mang thai. Cho nên Tôn Uy muốn ly hôn. Thật mẹ nó ghê tởm.”
Như là muốn nhận được tán đồng, Lý Diễm đột nhiên ngẩng đầu, tìm đúng đôi mắt Dương Mai nhìn thẳng vào, nói: “Bọn họ làm tớ ghê tởm, sao tớ không thể làm cho bọn họ cũng cảm thấy ghê tởm?”
Nhìn mặt và ánh mắt Lý Diễm tiều tụy ảm đạm, Dương Mai thật sự cảm thấy chính mình bất lực. Cô không có lời gì để nói, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng. Lý Diễm chính là không cam lòng, rõ ràng không hề làm gì sai nhưng lại phải gánh vác thống khổ do người khác phạm sai lầm mang đến, nên đi chỗ nào nên tìm ai để nói lí lẽ đây.
Dương Mai bỗng nhiên nhớ lại không lâu trước đây, Tôn Uy tìm đến nhà cô, hèn mọn khẩn cầu cô giúp hắn cầu tình, hắn không muốn ly hôn, không thể cùng Lý Diễm ly hôn.
Nhưng bây giờ thì sao, vẫn là hắn, cũng khẩn cầu cô như thế, chỉ là lần này là cầu cô thuyết phục Lý Diễm ly hôn.
Đối với Lý Diễm mà nói, ly hôn hay là không ly hôn, đều rất thống khổ.
Không ly hôn, nghĩa là muốn tiếp tục thứ quan hệ được pháp luật thừa nhận với một gã đàn ông đốn mạt; ly hôn, có nghĩa mặc kệ đôi nam nữ đê tiện kia tự do, đến lúc đó bọn họ một nhà ba người hạnh phúc viên mãn, Lý Diễm ngược lại trở thành người cô đơn.
Lý Diễm tuy là người địa phương, nhưng tại thành phố này cũng chỉ là con của một gia đình bình thường. Cha mẹ đều là công nhân, bạn bè thân thích cũng đều rất bình thường, nhà họ Lý chỉ có mỗi Lý Diễm là theo học trường cao trung (cấp 3) trọng điểm lại tốt nghiệp đại học hàng hiệu ra, hiện giờ lương tháng cũng được trăm vạn.
Nhưng như vậy so ra vẫn kém Tôn Uy. Tôn Uy có tiền có thế, quan hệ cũng rất mạnh.
Lý Diễm thanh bạch (trong sạch, giản dị, không mưu lợi) đi theo Tôn Uy, nào nghĩ đến Tôn Uy lại muốn kết thúc với cô ấy một cách hỗn độn như vậy.
Thật là mù mắt mất trắng thanh xuân.
Lý Diễm dựa vào sô pha khóc nức nở, Dương Mai không nói gì chỉ ngồi trên tay vịn vỗ vỗ lưng cố ấy.
Hồi lâu sau, Lý Diễm ngẩng đầu, một đôi mắt đã khóc sưng lên: “Dương Mai, tớ đã thảm như vậy, cậu ngàn vạn đừng giống như tớ. Cậu nhất định phải rửa mắt thật kĩ, đừng gặp gỡ đàn ông đê tiện.”
Trái tim Dương Mai co lại: “Ừm.”
“Đàn ông là phải quản lý, thật đấy.” Lý Diễm lau nước mắt, thanh âm khàn khàn, “Trước kia tớ còn không tin, chơi trò tín nhiệm với Tôn Uy, phi, đều là giả dối!”
Co ấy lắc lắc đầu gối Dương Mai, dường như chắc chắn nói: “Đàn ông ngoại tình kỳ thật đều để lại dấu vết, lúc trước là tớ không tim không phổi, mới để con hồ ly tinh kia tùy ý quyến rũ Tôn Uy.”
“Dương Mai, tớ nói cho cậu biết, WeChat, điện thoại, tin nhắn của đàn ông đều phải kiểm tra, không thể mặc kệ. Những mờ ám lúc ban đầu đều nảy sinh trên tin nhắn, WeChat.”
Dương Mai ngẩn ra một chút, đầu óc rối loạn.
Sau khi về nhà, Dương Mai gửi tin nhắn cho Giang Thủy.
[ ngủ rồi sao. ]