"Trong giây phút ngọn lửa như đốt cháy đi linh hồn tôi, em như cắt nát trái tim tôi!"
Đông Khanh lái chiếc xe hiệu BMW phóng như bay trên cao tốc, bàn tay trái nắm thành quyền, đặt trên cửa kính xe, phóng về hướng toà thành Thanh Cầm.
Gió tuyết lạnh lẽo, Trường Tư Mộ tự băng lại vết thương trên tay một cách sơ sài, đúng lúc cửa phòng mở ea, Đông Khanh đi vào, nhung vết thương của hắn một lượt rồi nói:
"Trường Tư Mộ anh bị điên sao? Vết thương này, anh định để như vậy là xong sao?"
Trương Tư Mộ vẫn bình chân như vại, bình tĩnh đáp:
"Tôi vẫn sống, vết thương thì lành nhanh thôi!"
Đông Khanh điên tiết giật lấy hộp cứu thương, ném sang một bên, trừng mắt:
"Anh bị điên rồi! Mạch Kha Kha chẳng có thứ gì để anh phải lưu tâm đến như thế! Người anh yêu là Thương Thanh Cầm, cô ta, không đáng..."
"Cô ấy mang thai rồi!"
Giọng hắn lành lạnh, cũng không nặng không nhẹ nói.
Đông Khanh sững sờ một lúc lâu, trong khoé mắt như ầng ậng nước, quát:
"Thế thì anh phải tốt lên, phải chuẩn bị làm cha chứ?"
Nhưng cô không hiểu, hắn chỉ vừa quyết định để Mạch Kha Kha ra đi, thì cũng chính lúc ấy cô lại mang thai.
Hắn không những hiểu mà còn biết rõ rằng, sự ép buộc cuối cùng cũng chỉ là hối tiếc và đau khổ, hắn không muốn ai đó vì hắn mà đau khổ, không muốn ai đó mất cả tuổi xuân vì hắn.
Mạch Kha Kha, năm ấy còn quá trẻ.
Mà hắn, nhất định không buông cô.
Đông Khanh thẫn thờ lùi từng bước, giống như một sự hụt hẫng, năm năm qua, cô luôn chờ hắn, chờ hắn buông bỏ, chờ hắn để Mạch Kha Kha ra đi.
Hắn buông rồi.
Nhưng cô, vẫn là Đông Khanh, cô gái mạnh mẽ không bao giờ có được người mình yêu.
Dưới màn mưa tuyết, người lòng đau không chỉ có một.
--- ------ ------ ---------
Bác sĩ đã nói, Mạch Kha Kha đã có thai hơn hai tháng, vậy mà, cô gái ngốc nghếch đó không biết, mà hắn, dù nghi ngờ vẫn không thể nghĩ được mọi thứ tới nước này.
Nhìn cô gái trên giường bệnh, hắn chợt nghĩ tới sinh linh nhỏ bé trong bụng cô. Đôi bàn tay ấm áp khẽ chạm tới bụng cô, chiếc bụng phẳng lì không hề có một dấu hiệu gì cả của việc mang thai. Sự xuất hiện của đứa trẻ quá đột ngột khiến cho hắn như không tin, mà sinh mạng này mạng lớn, cô ngã nặng như thế, máu chảy nhiều đến thế, vậy mà đứa bé này vẫn quật cường sống sót.
Đứa trẻ chưa thành hình kia xem ra mạng đúng thật rất lớn.
Lí do vụ cháy được cho là một kíp nổ đột nhiên phát nổ, cả khớp vực khớp cũng bốc cháy, một phần toà nhà bị cháy, nhưng sức nổ quá lớn, làm những phần khác của toà nhà cũng lần lượt bị cháy rụi.
Nhưng làm sao lại có sai lầm ở nguồn vũ khí, thực khiến Trường Tư Mộ khó hiểu. Việc này hắn vẫn làm suốt bao năm qua, số “hàng” được đưa tới đây phí vận chuyển cũng đã là một khoản tiền đáng kể, chắc chắn Hải Đào và Tôn Đông đã kiểm tra kĩ càng hết thảy, làm sao lại có kíp nổ chất lượng kém như thế.
Tạm thời gác lại chuyện vũ khí, Trường Tư Mộ liên lạc với Thanh Trạch, mảnh đất ở Pháp cuối cùng cũng trở về tay của hắn. Nhưng mà trong lòng hắn vô cùng trống rỗng, nơi đó, cuối cùng cũng không còn tác dụng gì cả.
.............
Năm năm trước.
Ánh đèn chợt tắt, tất cả chỉ còn một màn âm u, Trường Tư Mộ nhìn chiếc máy khổng lồ khởi động. Hắn như dùng hết sức lực cuối cùng để níu kéo thứ hư ảnh mang tên Thương Thanh Cầm. Hắn không dám tin, cũng không đủ dũng cảm để tin, rằng Thương Thanh Cầm thực sự không còn nữa.
Rất lâu, hắn vẫn đứng đó, giống như một bức tượng đơn độc, ngược ánh sáng chìm vào cô tịch. Khi cỗ máy dừng lại, hắn chỉ nhìn thấy một con người được tái sinh; hoàn toàn bằng da bằng thịt, một Thương Thanh Cầm mới được sinh ra.
Màn thủy tinh trong vắt nhưng lại ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Tất cả đều vô cùng mới mẻ, cô nhìn tất cả bằng đôi mắt xa lạ, không cảm xúc, thuần khiết như một cành hoa anh túc màu trắng, một thứ độc vô hình, đầu độc người đang đứng cách đó không xa.
Gió lạnh thổi tung rèm cửa, thời gian chậm chạp trôi qua.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Màn sương mờ ảo phủ lên một tầng bên ngoài Hoắc gia, không khí lạnh lẽo, cứ một đoạn lại có hai vệ sĩ đứng canh giữ, không gian căng thẳng bức người. Hoắc Lam Tư dựa người vào ghế, trên tường treo một bức tranh lớn, rèm cửa âm u, xám xịt.
Một người đàn ông với mái tóc như lửa bước vào phòng, theo sau là một cô gái dáng dấp
xinh đẹp yêu kiều, hắn cất giọng trầm thấp nói:
"Hoắc tiên sinh!"
Hoắc Lam Tư ngẩng đầu liếc mắt qua cô gái, lãnh bạc vô thường nói một câu:
"Nói xem, tôi có nên ra tay hay không?"
Người đàn ông cuối gằm mặt, sắc xám như phủ lên bộ y phục màu đen càng như huyễn hoặc.
"Hoắc tiên sinh, như thế cô ấy sẽ hận ngài."
Hoắc Lam Tư thu lại bộ dáng lười nhác, nói:
"Cô ấy sẽ nghĩ là tôi làm sao? Trường Tư Mộ là người đảm bảo cho bọn họ, có sống có chết cũng là do hắn chịu trách nhiệm!"
Người kia trong góc khuất khẽ cúi đầu:
"Vâng, tôi sẽ thực hiện ngay."
Cô gái xinh đẹp bị bỏ lại giữa căn phòng một màu xám xịt. Cô run rẩy không dám cất một lừ nào.
Giọng nói của Hoắc Lam Tư trong đêm tối như thì thầm mà lực uy hiếp vô cùng lớn:
"Lại đây!"
Cô gái ngước mắt nhung hắn, với đôi người màu xanh ngọc ấy vô cùng có thiện cảm.
Hắn ta ôm cô gái vào lòng, nói:
"Em nói thích tôi, thế thì giúp tôi một chuyện!"
Không gian quỷ dị, giọng nói quỷ dị, như một cái bẫy với miếng mồi béo bỡ, khiến người ta không cưỡng lại mà sập bẫy.
--- ------ ------ ---
Đêm mưa tầm tã, Mạch Kha Kha chạy giữa trời mưa. Con đường phía trước mù mịt, cô không ngừng nhìn lại phía sau để xác định không có người đuổi theo. Mưa rơi mạnh bạo xuống đất, giọt mưa to đập lên người cô tàn nhẫn, làm ướt chiếc váy màu xanh trên người cô. Cô vừa chạy vừa hoảng loạn.
Mưa bên ngoài ngày một lớn, trong lòng ai kia cũng có một màn mưa.
Giọt mưa rơi xuống va vào những chiếc lát làm chúng rung lắc một hồi rồi mới đáp xuống đất, thời gian chậm rãi trượt qua.
Cô chạy về phía trước, một sự quật cường. Dù té ngã bao nhiêu lần cô vẫn đứng dậy.
Nước mưa thấm vào da lạnh khiến cô run rẩy, gió thổi qua rung rinh nhánh cây, mang đến cảm giác u uất đến rợn người. Trong đáy lòng cô gợi lên một chút sợ hãi.
Đột ngột ánh đèn xe chói mắt khiến cô đột ngột đứng lại, bàn tay che mắt lại theo phản xạ, không kịp nhìn thấy chiếc xe trước mắt.
Một người đàn ông mở cửa xe, trên tay cầm ô, đi tiến về phía cô. Cô không nhìn rõ được mặt hắn.
Hắn ta nói:
"Kha kha, em còn nhớ tôi không?"
Cô không kịp ngước lên nhìn hắn thì đã nghe tiếng động cơ xoáy vào màn đêm lao vọt tới.
Lúc này Trường Tư Mộ mới xuất hiện; bước xuống xe trên tay cầm một chiếc ô màu đen ngang nhiên bước tới phía cô. Vạt áo hắn tung bay theo mỗi đợt gió thổi qua, chiếc áo khoát dài màu đen dài xuống tận đầu gối càng khiến cho hình bóng hắn ngày một trở nên tà mị và nguy hiểm.
Cô vừa nhận ra hắn đã hoảng hốt không biết nên làm gì.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt uy hiếp tận cùng.
Bàn tay bóp chặt eo cô quay đi về hướng chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.
Trường Tư Mộ chợt quay đầu nhìn kẻ đang đứng ở đó, đôi mắt như không có chút bận tâm gì nhưng trong lòng không ngừng dậy sóng, kẻ đó là ai? Vì sao ngay trong lúc Mạch Kha Kha chạy trốn lại đúng lúc bắt gặp như vậy.
Cô bị đẩy lên xe một cách vô thức. Trường Tư Mộ điên cuồng lái xe lao về hướng biệt thự.
Cô choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mở mắt nhìn khung cửa, đêm tối bao trùm, mưa rơi ướt khung cửa sổ đơn độc. Trường Tư Mộ ngủ quên trên ghế dựa trong phòng, lúc này đây, hắn chính là tâm điểm, như một vòng xoáy khó ai có thể thoát ra.