"Bậc đế vương vẫn luôn cô độc."
Duệ Kha là con của Chung Ngự Thuỷ cùng Trường Tư Mộ. Mạch Kha Kha cũng đã có lúc muốn hỏi hắn vì sao, Chung Ngự Thuỷ sinh cho hắn một đứa trẻ như thế, vì sao hắn không cưới cô ta.
Không lẽ, hắn không thể chấp nhận cô, hay vì tờ giấy kết hôn kia, lòng Mạch Kha Kha đọt ngột rung rinh.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Duệ Kha bước vào, ôm con thú bông trên tay, dụi mắt, nói:
"Con ngủ cùng cô Kha Kha được không? Ở phòng chỉ có một mình, con không ngủ được!"
Cô cười khẽ, xem đồng hồ, đã điểm mười một giờ đêm, đến bây giờ, hắn vẫn chưa về:
"Lại đây, cùng ngủ thôi nào, đã muộn quá rồi!"
Màn đêm tình lặng như tờ.
Chiếc xe ferari mới rẽ vào lối đường cũ, mua thũ lá phong trong vườn rụng nhiều, làm đỏ rực cả một co đường. Toà thành trong mùa thi nhuốm một ắng đỏ tĩnh mịch lạ lùng. Thân ảnh cao tiến từ từ vào nhà, trong bóng đèn hoa đổ dài trên mặt đất, hắn từ từ tiến vào trong khoảng tối đó, người toát ra một cỗ lãnh ý khiếp người.
Ném áo khoát lên ghế, hắn mệt mỏi ngồi tựa xuống ghế, thuận tay mới lỏng caravat, tháo hai cúc áo trên cùng lộ ra sắc vóc mê người.
Mới ngồi một lúc, hắn liền đi về căn phòng của Mạch Kha Kha.
Ánh sáng bên ngoài đổ vào bóng dáng cao in dài trên mặt nền, mở cửa phòng. Cô gái trẻ và đưa bé gái ôm nhau vùi mình trong chăn ấm. Không gian im lặng như có thể lăngs nghe được tiếng thở của cả hai người.
Trong lòng hắn đang rất khó chịu, đứng bên giường, đôi bàn tay lớn như sắp bẻ gãy cái cổ mỏng manh của Mạch Kha Kha:
"Nếu như tờ kết quả vẫn mang lại kết quả như cũ, tôi không những sẽ giết chết em, mà còn khiến em sống không bằng chết!"
Giọng nói như ma quỷ thì thầm bên cạnh cô, khiến cô trở mình một cái, cánh tay kia cũng đột ngột rút lại, hắn sợ, nếu như kết quả kia là sai, hắn lại làm tổn hại đến cô, cô sẽ hận hắn cả đời, cũng sẽ khiến hắn cả đời hối hận.
Trước khi tất cả rõ ràng, sẽ không để mình làm thương tổn cô, lặng lẽ, hắn đi ra khỏi phòng.
Sự cô độc kia như một con dao sắc bén, đang dần cắt đi sự tin tưởng cuối cùng.
Trong cuốn sổ tay của cô, trong chuyến đi Ai Cập năm ấy, cô đã ghe chép lại một câu:
"Bậc đưa vương là kẻ cô độc nhất trên đời này, nếm trải một cách đắng cay thất khổ trong đời.Giống như một người mà tôi không còn nhớ, anh ấy lạnh lùng không nhiệt độ, cô độc và nguy hiểm. Lúc cười lúc nói, nhưng cũng có thể sẵn sàng rút súng bắn thẳng vào trái tim người đối diện, thực ra, tốc độ đạn bay còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ rất nhiều. Tôi vẫn luôn tìm kiếm dáng hình ấy trong từng trang sách, đáng buồn thay, ai trong mắt tôi đều là anh. Một cách không rõ ràng, tôi biết, mình đã quên một thứ vô cùng quan trọng."
------
Những cảm xúc ban sơ nhất của cô, năm cô mười tám tuổi, người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô một cách bất thình kình, đem cô lăn qua lăn lại, nắn cô thành một con người khác, đáp ứng nỗi đau lòng của hắn.
Cô khi ấy ngây thơ mà nghĩ, việc đó thực ra không có gì ảnh hưởng đến cô cả, có thể sống một đời bình an là được, nhưng hoá ra, hắn hận Thương Thanh Cầm, mà nỗi hận ấy xuất phát từ một tình yêu sâu sắc. Hắn đem tất cả trút lên người cô, khi hẹn ước một tương lai tốt đẹp, khi lại vùi dập hi vọng của vô như một cách vô tình, khiến cô trầm luân không dứt.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào căn phòng lớn.
Mạch Kha Kha khẽ xuống giường, sợ đánh thức Tiểu Kha.
Vươn vai, cô đi vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu.
Xuống đến dưới thì đã nhìn thấy Chung Ngự Thuỷ cùng hai chiếc va li lớn:
"Duệ Kha vẫn chưa thức dậy sao?"
Mạch Kha Kha đáp:
"Cô bé vẫn còn đang ngủ! Vì tối hôm qua không có cô ngủ cùng nên cô bé đã sang ngủ cùng tôi!"
Chung Ngự Thuỷ lảng tránh ánh máy của Mạch Kha Kha, đáp:
"Tôi biết rồi!"
Trong thư phòng
Trường Tư Mộ nhấc điện thoại, ấn một dãy số xa lạ, bên kia ngay lập tức nhấc máy:
"Là tôi, Tôn Đông!"
"Cậu nhận giúp tôi kết quả từ ông Smith
ở bệnh viện Florida, sau đó gửi về đây, thật nhanh!"
"Tôi đã hiểu!"
Đặt điện thoại xuống bàn, hai bàn tay đan vào nhau, mi tâm hắn lộ rõ nỗi ưu tư.
Thời gian rất nhanh nữa sẽ biết được chắc chắn một kết quả. Nắm chắc trong tay, bác súc Trương cũng đã xác định, năm đó Mạch Kha Kha có thai song sinh một trai một gái, nhưng bệnh viện nơi Mạch Kha Kha sinh lại chỉ ghi cô sinh một đứa bé trai, còn đứa bé gái kia đang ở đâu?
Cánh cửa phòng đóng chặt, suốt một buổi sáng hắn chỉ chờ thông tin được gửi về. Hắn đã rất tin tưởng Tôn Đông, nếu được gửi thông qua người của hắn, thông tin sẽ chính xác hơn.
"Cốc cốc cốc"
"Mời vào!"
Mạch Kha Kha mở cách của, nhen nhàng đi vào trong, trước đi mát hình thấy nhân thế của Trường Tư Mộ, hắn hiểu được lần này cô sẽ hỏi điều gì từ hắn.
"Em muốn biết, vì sao năm ấy gia đình em bị giết chết?"
Trường Tư Mộ rất bất ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự bình thản.
"Tôi không biết phải nói từ đâu nữa. Em phải biết, tôi sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ hết kẻ thù. Nhưng suốt những năm qua, vì đi tìm kiếm em, tôi đã thực sự không điều tra rõ mọi việc."
Mạch Kha Kha hơi liếc mắt về nơi mà cánh cửa đang rộng mở:
"Chuyện đó...em đã không muốn truy cứu nữa. Có lẽ nên cho qua mọi chuyện."
Laptop trên bàn vang lên một tiếng "ting". Trường Tư Mộ thuận mắt liếc nhung một cái, quát nhiên là file được gửi từ Mĩ. Nhưng hắn không vội xem, hắn nghĩ, bản báo cáo ở Trung Quốc vẫn chưa hẳn đánh tin tưởng, Machh Kha Kha sẽ không lừa hắn, chắn chắn như vậy.
Đứng lên rời khỏi chiếc ghế xoay, hắn một mạch kéo cổ tay côm đi xuống lầu. Trong lòng hắn chợt thoang qua cảm giác lần lần khó tả. Hắn hi vọng rằng, đứa trẻ đó thực sự là con trai của hắn.
Dương Uy Vũ đã thực sự đứng ở đó, nên cạnh là một cậu bé, đừng nói là đoii máy màu hỏi phách giống hấn, cả cái miệng, cánh mũi đều như được đúc ra cùng một khuôn với Trường Tư Mộ.
Co ngay người không hiểu chuyện gì hết thì Trường Tư Mộ đã lên tiếng:
"Tôi đã tìm được đưa bé năm đó, nó được nhận nuôi, người ra tìm thấy nó bị vứt bỏ."
Mạch Kha Kha trong lòng chực trào nước mắt như một đợt sóng. Đứa bé này, ngây thơ đến thế, nhìn cô bằng cặp mắt đáng yêu, cô sao có thể không yêu được. Mà nó, là đứa trẻ cô mang thai đuổi tám tháng sinh ra, lúc ấy khó khăn đến thế nào. Bốn năm, cô vẫn ngỡ nó đã chết, cô như chết lặng đứng nhìn đứa trẻ rồi vội quay sang nhìn Trường Tư Mộ, hỏi một câu:
"Thật ư?"
Hắn gật đầu.
Cô liền mỉm cười, nụ cười còn ẩn hiện cả nước mắt trên khoé mi, ôm chặt khát đứa trẻ một cách đầy nhung nhớ. Mà đứa trẻ như nhận ra sự gần gũi của chính người mẹ mình mà không hề khóc một tiếng, cũng đáp lại cái ôm bằng câu nói:
"Cô đừng ôm cháu chặt thế!"
"Cô là mẹ con, là mẹ con. Mẹ xin lỗi, bốn năm qua đã không chăm sóc con!"
Cậu bé ngay ngô nhìn cô đôi mắt ngay thơ bé bỏng, đôi môi nhỏ nhắn hỏi:
"Con không biết cô là ai?"
Cô cuối đầu không đáp. Cô chỉ thấy mình thật có lỗi, người mẹ thiên chức thiên bẩm ai cũng có khao khát được ôm đứa con mà mình sinh ra ngay từ lúc lọt lòng. Vậy mà, bốn năm nay, cô ngay cả một chút gì về con trai mình cũng không có.
"Con tên gì?"
"Con tên Thái Vũ Ninh!"
"Vậy từ nay về sau, con sẽ tên Trường Mạch Vũ Ninh!"