Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời

Chương 7: Bỏ chạy khỏi hiện thực, em chỉ muốn sống trong quá khứ


trước sau

Chúng ta đã hứa, anh và em, không bao giờ quên nhau. Cô là tiếng đàn ngàn năm bi thương. Anh là nỗi nhớ vạn năm không phai. Chúng ta sẽ mãi trôi dạt. Người là âm thanh còn người kia là ý nghĩ, tâm tình. Chúng ra mãi không có nhau. Lời hứa, thực ra cũng chỉ là lời hứa.

Bước vào đầu đông, mưa không ngớt. 

Thương Thanh Cầm đã bắt đầu cảm thấy mình đã tăng cân hơn so với trước đây, bắt đầu xây dựng chế độ ăn kiêng. 

Sở Tiếu Anh cũng cùng cô ăn kiêng. Hình như cô ta tăng tới năm kg, còn sợ Phó Vũ Hàn chê mập, suốt ngày lãi nhãi việc giảm cân. 

Sau kì giảm cân một tuần ấy, Sở Tiếu Anh giảm được còn bốn mươi chín kg, nhưng Thương Thanh Cầm không biết vì sao lại giảm tới bảy cân, từ năm mươi hai kg bây giờ chì còn bốn mươi lăm. Với chiều cao một mét sáu của cô, bốn mươi lăm kg khiến cô bị cho là chưa trưởng thành vì thấp bé. Tiếu Anh vẫn nhai đi nhai lại một câu:

"Thương Thanh Cầm dậy thì không thành công!"

Sau đó một tuần nhưng Thương Thanh Cầm vẫn vậy, tham gia vào một vào hoạt động xã hội, cô đã cho qua hơn hai tuần tiếp theo.

Tháng đầu đông đã hết.

Một ngày đông lạnh khô, La Tử Hạo đột nhiên nhắn tin cho cô, bảo cô xuống nhà. Cô còn tưởng là biệt gấp gì đó, vội vã chạy xuống. Xuống tới nơi đã nhìn thấy La Tử Hạo đang đứng đó, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

Anh mới vừa xuống khỏi máy bay cách đây ba mươi phút liền vội vã đến đây. Anh cuối cùng gì gì đưa ra một quyết định táo bạo. La Tử Hạo nhìn Thương Thanh Cầm ra đến nơi mới bắt đầu mở cốp xe, một chùm nóng bay bật lên, tất cả đều là màu trắng, trên chùm bóng bay có ghi dòng chữ:

"Em có làm ban gái của anh nhé!"

Thương Thanh Cầm bàng hoàng nhìn những thứ đang diễn ra, nhất thời lắp bắp không nói được câu nào. 

Cô...rốt cuộc là đang nghĩ gì, chính cô cô còn không hiểu nữa.

La Tử Hạo lần đầu tiên cảm thấy nôn nao như thế. Từ khi biết cô, anh như đứa trẻ. Bây giờ anh chỉ hi vọng cô nhận lời, vì anh thật sự, thật sự thích cô, không phải vì lí do gì cả, đơn giản là thích.

Nhưng anh không biết.

Anh đối với cô là thích.

Còn Trường Tư Mộ đối với cô là yêu.

Một cỗ khó xử chợt dội lên trong lòng, cô chợt bật ra một câu nói:

"Xin lỗi!"

Đó là cô, cô không thương hại ai cả, không phải vì cô ích kỷ, mà là cô kho rằng chỉ nên dành tình yêu thương thực sự cho đối phương, thương hại âu cũng là giả dối.

Cho nên, cô chỉ nói như vậy, tổn thương anh, đó là cách duy nhất khiến anh không hi vọng.

Anh có sự nghiệp, có quyền lực, có tương lai, còn cô, cô là người sống trong quá khứ. Là một nhà văn, tương lai của cô sẽ là một căn nhà nhỏ, một chiếc laptop cũ, một vài thùng sách đã bạc màu và một quá khứ. Cô sẽ trở lại giống như quá khứ, tiếp tục sống với Trường Tư Mộ. 

Quay đi, cô không dám nhìn vào mắt của La Tử Hạo, cô và anh, thật không hợp nhau.

Tối hôm đó cô tới quán rượu Độc Tình, vẫn là những khung cảnh cũ, cô ngồi vào quầy bar. Tự pha cho mình một ly cocktail bạc hà. Không phải vì lẽ thường mà cô hay thích những thứ liên quan tới bạc hà, bạc hà the mát, không những giúp cô tỉnh táo mà còn rất lạnh, cái lạnh trong cay nóng của rượu, nóng lạnh đan xen. Vừa cay vừa ngọt, cô không biết vị này từ đâu, cô chỉ phàm theo công thức mà cô học, nhưng ngoài cô ra, không ai pha chế khiến cô cảm thấy giống, cũng không vừa ý được cô. Nếu như ở những nơi khác, chắc chắn chủ sẽ quở mắng cô là kẻ khó chiều khó chuộng. Giống như những nhân viên trong quán cũng hay nói đùa với nhau về những vị khách hách dịch khiến nhân viên phải chịu khổ. 

Nhâm nhi ly cocktail nặng, rồi một ly cũng cạn, uống đến đầu óc ong ong, không biết trời đất. Nhân viên thấy cô uống say, không cho cô tự lái xe về nhà, họ ra ngoài gọi taxi lúc hơn mười giờ tối. Trời lạnh câm, không gió, ngọn cây ven đường cũng khẳng khiu. Giờ này không còn ai qua lại trên đường, đèn đường cô độc rọi xuống mặt đường đen nhánh. 

Tất cả yên tĩnh lạnh lùng.

Taxi đi vù vù trên đường, trong cơn mê sảng, cô chỉ cảm thấy xe bắt đầu dừng lại, cánh cửa mở ta khiến ánh sáng chói mắt loé lên, không khỏi làm cô bị chói mắt.

Cô thấy mình bị đỡ ra khỏi xe, sau đó trời đất tối mù.

Trường Tư Mộ nhìn cô gái say xỉn, không nói lời nào. 

Thương Thanh Cầm nhìn người trước mắt. Trong sự mơ hồ, cô nhìn thấy Trường Tư Mộ. 

Nhất thời không tin vào mắt, vươn tay sờ sờ vào mặt anh, trong lòng bỗng chốc tràn đầy chua xót:

"Anh...vì sao không trở lại. Lúc đó, em ở bệnh viện, anh vẫn chưa từng đến thăm em. Cho dù là nhớ hay quên, anh không thể tuyệt tình như vậy!"

Mái tóc đen che hết vầng trán cao của anh, do khom người nên ngũ quan tinh xảo bị che đi không ít, trời lạnh khiến cho giọng nói của anh trở nên rất khàn:

"Sao lại uống say đến thế?"

"Người phụ nữ chống lại anh, thật không thông minh. Người phụ nữ dám yêu anh, thật yếu đuối. Nhưng Thương Thanh Cầm, tôi không hiểu vì sao, em thông minh nhưng vẫn chống lại anh, em mạnh mẽ nhưng vẫn yêu anh." 

Nhưng cô không nói gì, hình như, cô ngủ rồi.

Anh đưa cô lên. Chiếc xe màu đen phóng nhanh trong đêm, cùng nhau đến một nơi cách biệt với thế giới.

La Tử Hạo cả đêm gọi điện thoại cho Thương Thanh Cầm nhưng không được khiến anh vô cùng lo lắng.

Sáng sớm La Tử Hạo đã đến tạp chí để hỏi thăm tim tức của cô. Nhưng không ai rõ Thương Thanh Cầm đã đi đâu.

Biệt thự ở tỉnh Chiết Giang.

Biệt thự màu trắng nằm cách biệt giữa một khi vườn rộng lớn.

Thương Thanh Cầm trở mình, mở mắt, tất cả không gian đều có chút mờ ảo. Ngồi dậy, cô nhìn quanh, đầu vì những ly rượu hôm qua mà vô cùng đau nhức. 

Cô xuống khỏi chiếc giường màu đen, mở cửa phòng. Trước mắt cô là cầu thang đi xuống, cô nhẹ bước ra khỏi phòng. Bộ quần áo trên người ngày hôm qua đã được thay bằng một bộ đồ ngủ màu xanh. 

Qua cầu thang, bên dưới là phòng khách, qua phòng khách là phòng bếp. Nội thất đơn giản, tất cả đều màu đen, lạnh nhạt vô cùng. Cô nghe tiếng xào nấu gì đó, vội vui mừng, cứ ngỡ đó là Trường Tư Mộ, cô chạy vội vào bếp. Nhưng người trước mắt chỉ là một cô gái trẻ, dáng dấp vô cùng cứng nhắc. Tuy nhiên vẫn có nét nữ tính, nếu không phải nói là quyến rũ.

Cô gái kia hình như phát hiện ra có người đang nhìn mình chăm chăm liền quay người lại, nói:

"Thương Thanh Cầm, chịu có thôi ngay cái việc cứ nhìn tôi không chớp mắt như thế hay không?"

Cô gái kia quay lại, Thương Thanh Cầm mới nhận ra:

"Đông Khanh, cô thay đổi nhiều quá!"

Đúng vậy, là Đông Khanh, cô gái vào năm năm trước mặc quần bò nhiều túi, tóc nhuộm hai màu, vậy mà bây giờ đã lớn, cũng biết chải chuốt, biết ăn mặc cho nữ tính.

Đông Khanh tắt bếp, nói tiếp:

"Xem kìa, nhìn tôi cứ như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh ấy! Chị xem, tôi đã đủ nữ tính để giành Trường Tư Mộ với chị chưa?"

Vây nói đùa vui của Đông Khanh khiến cho cô chợt nhớ về quá khứ. Đông Khanh từng nói:

"Hiện tại, em không đẹp như chị, không phải là người anh Tư Mộ yêu. Nhưng nếu một ngày chị rời đi khỏi anh ấy. Em nhất định sẽ giành lấy, không cho chị có cơ hội lấy lại."

Cô gái cá tính mạnh như thế, đúng là nói được làm được, nhưng đến ngày hôm nay, Trường Tư Mộ yêu ai, cô còn chưa biết, qua năm năm, vật đổi sao dời, có thể anh đã không còn yêu cô, nhưng cô vẫn từng cho rằng, anh vẫn như xưa, chủ của một bang nhóm, không hơn không kém, cuộc sống của anh vẫn luôn chìm ngập trong mùi máu tanh, phi pháp. Năm ấy, là cô sợ mùi máu, sợ phạm tội, đã rời xa anh, có lẽ thế, cô còn không nhớ nữa. 

Sở Tiếu Anh từng nói chuyện đã qua thì cứ để nó qua, không còn gì vướng bận, quá khứ, dù ai là người ra đi, cô đã không còn muốn nhớ nữa.

Đông Khanh bưng đĩa trứng ốp la ra bàn ăn, lại nói một của đề khác:

"Phòng vệ sinh ở kia, có sẵn bàn chải đánh răng mới cho chị rồi!"

Tay Đông Khanh chỉ về cánh cửa gỗ phía bên trái cách
xa nhà bếp một đoạn lớn.

Thanh Cầm nhìn theo tay Đông Khanh rồi gật đầu, đi chầm chậm đến phòng vệ sinh.

Chiếc xe bently màu đen lướt nhanh trên đường cao tốc, Trường Tư Mộ bật radio, sáng thứ bảy, chương trình radio phát nhạc. Những bài hát vang lên một cách vô thức:

“Khỏe không?” một câu nói đã khiến em nghẹn nơi cổ họng

Cuộc sống ảo vọng nơi thành thị

Chúng ta giống như đang bị vạn vật phân cách

“Tạm biệt” tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ buông tay nhau

Nhưng hiện thực nói rằng có tình yêu là chưa đủ

Bước tới ngã ba đường

Anh rẽ trái, em rẽ phải

Chúng ta cùng bướng bỉnh không chịu quay đầu

Chúng ta đã hứa cho dù có chia tay cũng vẫn là bạn

Từ lúc ấy sẽ không thể hỏi thăm nhau nữa

Trong đám đông tình cờ gặp lại

Sao anh giờ tiều tụy đến thế

Em vẫn chìm đắm trong mắt anh.

Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau đến khi già đi

Thay đổi để trở thành một người khác

Lại đi đến ngã ba

Anh rẽ trái và em rẽ phải

Chúng ta cố gắng không quay đầu lại

Chúng ta đã hứa trong sự vĩnh hằng rồi sẽ gặp lại

Trải qua thất bại tình yêu vẫn có thể tồn tại theo năm tháng

Nếu như lần sau còn có thể gặp gỡ

Anh đừng tiều tụy như vậy nữa

Em muốn mãi được đắm chìm trong mắt anh.

(Đây là sự ngốc nghếch không thể thay đổi của tình yêu).”

•Bài hát Chúng ta đã hứa. Jane Zhang

Giọng nữ nghe rất chuẩn.

Không biết đã bao lâu, ra khỏi đường cao tốc, anh quay về nhà.

--- ------ ------ ------ ------

Lúc Thương Thanh Cầm ra khỏi phòng vệ sinh thì Đông Khanh đã đi khỏi đây, cũng không nói một lời từ biệt nào, cả căn nhà lớn chỉ còn một mình cô.

Cô tìm điện thoại nhưng không thấy, lại tự nhủ có lẽ anh đã đem đi đâu đó. Nhìn ra cổng, cô nhìn thấy rất nhiều tên mặc áo đen, họ đi đi lại lại trước cửa, giống như đang canh chừng gì đó. Rồi cánh cổng chợt mở ra, một chiếc xe màu trắng rẽ vào, tiến về sân bên trái rồi dừng lại. Cửa xe mở ra, người trước mặt cô chính là Trường Tư Mộ. Bất giác trong lòng như cuộn lên vô số cảm xúc lạ lẫm. 

Anh bước xuống khỏi xe rồi vội vã đi vào trong.

Cô đang đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn anh đi qua nhanh chóng mà lòng cũng có chút hồi hộp. Tối hôm qua, chính là anh, cô cũng chưa từng nhìn lầm, cũng thật lòng mà trách móc.

Nhưng mà cô muốn giống như trước đây, cùng chung sống với anh dưới cùng một mái nhà. Cô không biết nữa, anh từng rất thương yêu cô, chỉ sống với anh, cô mới là chính mình. Hoàn toàn không có vỏ bọc, chỉ có anh mới hiểu được lòng cô, cô chỉ đang cố tháo đi lớp vỏ cứng mà bao lâu nay cô tự đắp lên, cô chỉ muốn sống là chính mình mà thôi.

Cô từng đọc lại những tác phẩm ban đầu của mình, chất văn thì không đặc biệt, nhưng độ về sự mềm mỏng, cô có thể dát vàng lên những bức tranh. Nhưng những tác phẩm đang gần đây hơn thì càng trở nên cứng rắn. Không chỉ là trong nóng ngoài lạnh, ai cũng có những nguyên tắc và cái tôi như một bức tượng. Điều này khiến không ít lần cô phiền lòng về những gì mà mình đã viết ra. 

Anh chỉ đột ngột dừng lại ở lưng chừng cầu thang, không nhìn cô mà chợt hỏi:

"Hôm qua em say..."

Cô ngắt lời:

"Em biết! Em chỉ muốn hỏi anh, anh vẫn nghĩ xem đã quên hết mọi chuyện sao?"

Anh im lặng một lúc rồi đáp:

"Tôi biết, em không quên, nhưng chuyện trong quá khứ, làm sao có thể vãn hồi? Em, tôi...chúng ta không cùng một thế giới."

Cô vội đứng lên, đi về phía anh, vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai sạn ấy mà lòng đau như cắt, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào mấy phần:

"Vãn hồi, em có thể! Chỉ cần anh đứng yên, em nhất định sẽ đuổi kịp. Anh...có còn yêu em không?"

Câu hỏi của cô đối với anh như một tiếng chuông chấn động, đối diện với tiếng gọi của quá khứ, tất cả đều trở nên nan giải:

"Có lẽ..."

Bàn luận về một vấn đề như vậy, thẳng thắn mà nói chính là không thể nói ra lòng mình được. Nhưng đối diện trước khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô không thể nói dối. Đôi mắt màu hổ phách  như nhìn thấu hết con người cô. Tư chất đó, không gì sánh kịp, cho dù trong hoàn cảnh nào.

“Anh không thể làm như vậy được!” Thương Thanh Cầm níu lấy cánh tay hắn, đôi mắt đẫm nước, tâm không ngừng lay động.

Hắn chỉ nhíu mi, cất giọng lạnh nhạt:

“Em có biết họ đã làm gì không? Hoắc Lam Tư từng nói rất nhiều, muốn em trở thành người của hắn. Không phải em đều muốn thuận theo?”

Cô nhất quyết lắc đầu:

“Không có, em chưa từng nghĩ như vậy.”

Nhưng đáp lại cô chỉ là cú đẩy của hắn.

Thường Tiếu là người đứng đầu Hồng Bang, chính diện đối đầu với Phượng Hoàng lửa. Một lần cô rời khỏi Trình gia, bị một đám người chặn lại xuýt bị cưỡng gian, khi mọi hi vọng đều bị dập tắt, người cứu cô lại chính là Hoắc Lam Tư.

Anh ta so với Trường Tư Mộ, từ bề ngoài cho tới tư chất, sự kiêu ngạo cùng phong thái và khí chất khiếp người thì tương đương kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng so với sự tuyệt tình của Tư Mộ, Hoắc Lam Tư còn dịu dàng hơn, thâm tình hơn.

Chính vì cô từng sống ở Hoắc gia một thời gian, Trường Tư Mộ với lòng tự tôn không tiếp nhận cô. Đối mặt với sự lãnh khốc đền tuyệt tình của hắn, Thương Thanh Cầm hoàn toàn đầu hàng.

Hắn đi khỏi cửa, bước lên chiếc xe Bugatti màu đên sáng bóng dưới ánh trăng, chiếc xe lăn bánh, để lại trong lòng Thương Thanh Cầm vô vàn uất hận. Cô không phục, anh rời bỏ cô, anh không tin cô. Nỗi phẫn uất của cô tích thành một loại năng lượng, cô đứng lên, đuổi theo chiếc xe Bugatti màu đen, dùng hết sức lực thét một câu:

“Trường Tư Mộ, có ngày anh sẽ hối hận!”

Hắn ngồi trong xe, cảm nhận làn gió thổi mạnh, táp vào da thịt, còn câu nói kia, giống như một con dao cứa vào trái tim, khiến trái tim rỉ máu.

“két”Một tiếng thét chói tai, tiếng đổ vỡ, tiếng ngã xuống của ai đó, âm thanh sắc xé vào màn đêm u tịch.

Hắn chỉ kịp ngoảnh đầu, nhìn thấy cô ngã xuống, chỉ trong gang tấc, cô chợt rời xa.

Cô mắt vẫn hướng về phía anh, tim một cỗ thắt chặt, từng nhịp thở khó khăn, giọng nói như đứt quãng:

“Trường Tư Mộ, em thua rồi, chỉ cần anh quay lại, tin em...”

Cánh tay buông thõng, ánh mắt như chết lặng, là một thứ đánh mất cùng hụt hẫng.

Trường Tư Mộ tỉnh giấc, tấm chăn rơi từ trên giường xuống nền đất, tấm rèm màu trắng bị thổi tung, đôi bàn tay của hắn khẽ siết chặt một con cá heo bằng bông, đó là con cá mà Thương Thanh Cầm yêu nhất. Bao nhiêu năm rồi, vẫn không quên được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện