Nãy giờ Tôn Văn Tú vẫn không lên tiếng, mặc cho em dâu đang kích động nói, đồng thời cũng đánh giá tính cách của Quan Thanh Hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cô dịu dàng, hơn nữa sinh ra ở một địa phương nhỏ tại thành phố Thanh Giang, gia cảnh không rõ ràng, làm nghề truyền thống, vì vậy cô ta cảm thấy cô dễ bắt nạt, cuối cùng bản thân mình mở miệng quyết định là được.
Nhưng không ngờ rằng, Quan Thanh Hòa lại nói một câu khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Cô thẳng thừng hủy hôn như thế, vậy mà tờ hôn ước này lại không phải do nhà họ Thẩm giải quyết trước mà là Quan Thanh Hòa!
Tôn Văn Tú hoảng hốt, có hơi khó chịu nói.
Quan Thanh Hòa có thể nghe ra ý tứ của bọn họ, cũng có thể đoán được suy nghĩ tiêu chuẩn kép của bọn họ hiện tại. Họ đã quen chỉ tay năm ngón, nên khi cô chủ động nói ra trước họ sẽ thấy không vui.
Cô không để ý mà còn cong khóe môi đáp trả: “Đúng vậy.”
Cuối cùng Mã Bội Chi cũng tỉnh táo lại, không biết nên nói tiếp thế nào: “Việc, việc, việc này…”
Những suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này cũng không cần nói nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Bội Chi vô cùng kinh ngạc khi nghe cô nói, nhưng về suy nghĩ lại không giống như chị dâu cả, nếu con gái nhà họ Quan đã chủ động mở miệng vậy bà nội cũng không có cách nào ngăn cản!
Như thế không cần phải làm mất lòng người khác.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn Quan Thanh Hòa cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sao lại đột ngột như vậy, cô nghĩ kỹ chưa? Đây không phải trò đùa đâu.”
Quan Thanh Hòa nhẹ giọng: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”
Mã Bội Chi nghe vậy thì cười lớn hơn, vừa quay sang đã thấy vẻ mặt của chị dâu cả Tôn Văn Tú không đúng lắm, không giống bộ dáng vui vẻ thì hết sức khó hiểu.
Chuyện tốt thế này mà.
Lần trước Thẩm Kinh Niên còn nói bên nhà gái chủ động nói ra là thích hợp nhất, bây giờ đã đúng như thế rồi còn gì.
Ánh mắt Mã Bội Chi nhìn thấy Thẩm Kinh Niên bước vào phòng khách, vội vàng thu lại tâm trạng.
Thẩm Kinh Niên liếc hai người chị dâu rồi nhìn về phía Quan Thanh Hòa: “Bà nội xuống tầng rồi, có muốn qua đó không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Thanh Hòa gật đầu: “Được.”
Đúng lúc cô cũng không muốn nói chuyện tiếp với bọn họ.
Mã Bội Chi đợi hai người rời đi thì không kìm được nói ra: “Chị dâu, sao chị không nói gì, cô ấy muốn hủy hôn, không cần chúng ta nói nữa rồi.”
Tôn Văn Tú nở một nụ cười, thầm nghĩ người em dâu này đúng là ngu xuẩn, nhưng trên mặt lại giả vờ cười nói: “Chỉ là chị không ngờ cô ấy không bận tâm gì tới nhà họ Thẩm.”
Mã Bội Chi nói: “Cô ấy cũng chưa từng tới đây, có gì mà bận tâm.”
Tôn Văn Tú nói: “... Bởi vì người bình thường luôn mong muốn được gả vào nhà họ Thẩm, nhưng cô ấy lại không muốn, chẳng lẽ nhà họ Thẩm không tốt sao?”
Mã Bội Chi hiểu ra lời của đối phương, cười nửa miệng: “Chị dâu, nhà họ Thẩm đương nhiên là tốt rồi, nếu không làm sao chúng ta lại gả vào. Cô ấy muốn hủy hôn là chuyện tốt, Tiểu An nhà chúng ta có thể yên tâm rồi, chị cũng không phải lo lắng cho Tiểu Bách nữa, những thứ khác cũng không cần nghĩ nhiều, xem cô ấy như một cô gái đầy tâm cơ, nhưng cũng đâu phải chó giữ nhà mà lãng phí tâm sức vào những chuyện không liên quan đến mình.”
Cô ta còn có ý ám chỉ.
Hiện tại Mã Bội Chi chỉ đợi hôn ước bị loại bỏ, như thế sẽ không còn liên quan gì đến con trai cô ta nữa, cho nên cô ta không tiếc lời khen ngợi. Theo như cô ta nói, Quan Thanh Hòa này cư xử đúng mực, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với những người mà chị dâu cả thích.
Nói thẳng ra cô chính là thứ vũ khí lợi hại để đánh bại những kẻ thích đeo bám.
Tôn Văn Tú bị nói trúng tim đen, vừa tức vừa giận không cách nào phản bác lại được.
…
Hôm nay bà nội mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm được mẹ Thẩm đỡ xuống tầng, vừa đi qua khúc cua thì thấy một cô gái đứng bên cạnh cháu trai nhà mình.
Hôm nay bà đã đặc biệt chọn đeo kính lão, để khi xuống tầng có thể thấy rõ hơn mọi thứ.
Trong số những cô gái thế hệ trẻ tuổi nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Thiên Tranh ở nhánh phụ, cũng chính là em gái họ của Thẩm Kinh Niên, nhưng thỉnh thoảng Thẩm Thiên Tranh mới mặc sườn xám.
Từ nhỏ bà nội đã sinh ra ở đây, thích nhất những thứ này. Lần đầu tiên bà nhìn thấy Quan Thanh Hòa đã thích khí chất trầm tĩnh và cổ điển của cô.
Bà nhớ tới năm đó bà nội của Quan Thanh Hòa cũng xinh đẹp động lòng người, không ngờ rằng cháu gái không giống với ông nội mà là giống bà nội.
Nghĩ tới đây, bà nội lại càng không muốn từ bỏ.
Hôn sự này nếu có thể giữ được thì không được phép bỏ.
Trên gương mặt luôn nghiêm túc của bà nội lúc này lại nở nụ cười, vẫy tay với cô: “Thanh Hòa, mau lại đây bà ngắm nào.”
Tâm trí còn đang lơ lửng của Quan Thanh Hòa cuối cùng cũng buông xuống, bà nội hiền từ như vậy cô không có gì phải lo lắng cả: “Bà nội.”
Bà nội ‘ơi’ một tiếng: “Đáng lẽ nên đến sớm một chút, ông nội cháu không nên cản cháu, đã lớn thế này rồi, những người khác trong nhà đều gặp cả rồi chứ?”
Quan Thanh Hòa nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên cô được gặp bà nội nhà họ Thẩm.
Thực ra xét theo vai vế mà nói thì bà nội là trưởng bối của ông cụ Quan, con trai và con dâu của bà mới ngang hàng với ông cụ Quan.
Cho nên ông cụ Quan nói ‘thế hệ này nhà họ Thẩm có hai đứa cháu trai’ là ông đặt mình ngang hàng với mẹ Thẩm để nói.
Nếu nói theo quan hệ trong nhà, thì năm đó chồng bà nội Thẩm chính là khán giả của ông cụ Quan, mà bà nội lại là người hâm mộ ông cụ Quan, vậy nên Thẩm Kinh Niên mới có thể nói anh và hai anh trai là ‘ba người cháu trai’.
Giống như Thẩm Kinh Niên đặt mình ngang hàng với Quan Thanh Hòa ở phương diện này thông qua Chương Minh Nguyệt.
Hai người chị dâu đang nói chuyện cũng đi tới, hai anh trai của Thẩm Kinh Niên cũng đã trở về.
Nhìn thấy căn phòng lớn đầy người vây quanh, bọn họ cũng theo vào trong nói: “Đứng hết ở đấy làm gì, cô Quan kia đã đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi.”
“Không phải thì còn là gì.”
Những người khác hơi tránh sang, Quan Thanh Hòa xoay người: “Chào hai chú.”
Thẩm Thiên Minh và Thẩm Thiên Hồng sửng sốt, không ngờ vợ chưa cưới trong tờ hôn ước đó lại đẹp như thế, không phải là năm đó ông nội đã đoán được trước rồi đấy chứ?
Không biết Thẩm An hay Thẩm Bách sẽ có được may mắn này đây.
Thẩm Thiên Minh cười đáp: “Năm đó ông nội quả là có mắt nhìn người!”
Thẩm thiên Hồng nghe vậy thì tỏ ra rất đồng tình.
Bà nội lên tiếng: “Ngồi xuống hết đi.”
Quan Thanh Hòa lùi về phía sau một bước, nhiều người như vậy, cô đang nghĩ lời hủy hôn vừa rồi nên nói như nào sẽ hợp.
Cô có chút thấp thỏm.
Thẩm Kinh Niên đứng kế bên, quay đầu nhìn cô.
“Đừng lo lắng.” Anh nói, giọng điệu rất dịu dàng.
Anh là người hiểu rõ nhà họ Thẩm này nhất, Quan Thanh Hòa không nói trước cho anh hôm nay cô tới để hủy hôn nên cũng có chút nuối tiếc.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng rất nhanh sau đó rời mắt đi.
Lúc này xem như mọi người đã đông đủ, Quan Thanh Hòa vừa ngồi xuống đã nhận được những ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng may