Câu nói này của Thẩm Kinh Niên đã khiến mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung lên Quan Thanh Hòa. Cô đứng bên cạnh Chương Minh Nguyệt không chút rụt rè, tươi tắn thanh nhã.
Người này lén lút có quan hệ gì với Thẩm Tam vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói Thẩm Kinh Niên quen cô gái nào biết chơi đàn tỳ bà, cho dù có cũng không thể không rõ lai lịch thế này.
Quan Thanh Hòa đón lấy ánh mắt của bọn họ, mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: “Anh Thẩm.”
Thẩm Kinh Niên gật đầu, nhìn về phía người chủ tiệc.
Giám đốc Trương nhanh tay lẹ mắt, đảo mắt nhìn một vòng rồi gọi phục vụ: “Lấy thêm một cái ghế nữa đặt bên cạnh cậu ba, mời cô Quan.”
Những người khác vẫn đang đợi phản ứng của Thẩm Kinh Niên.
Nếu anh đồng ý thì chứng tỏ quan hệ không đơn giản, đáng để suy nghĩ sâu xa.
Nếu anh không đồng ý, vậy thì chờ xem.
Quan Thanh Hòa nhếch môi, nếu cô từ chối ở tình huống thế này, không giữ thể diện cho Thẩm Kinh Niên thì có lẽ anh cũng sẽ không hòa nhã nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa, vẻ mặt anh đầy bình tĩnh, ống tay áo được xắn lên, cánh tay thon dài mảnh khảnh, anh quay đầu nhìn sang.
Ấn tượng đầu tiên của Quan Thanh Hòa là lịch sự.
Có thể được các nhân vật tai to mặt lớn đối đãi như vậy chứng tỏ anh rất có thực lực.
Chương Minh Nguyệt vỗ vào bàn tay cô, lên tiếng: “Ngồi ở chỗ tôi đi, tôi già rồi, cần nó giúp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Kinh Niên rời ánh mắt khỏi người cô: “Theo ý cô giáo Chương vậy.”
Cuối cùng Quan Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh Chương Minh Nguyệt, bà ấy lộ ra ánh mắt dò hỏi: “Cháu với cậu ba Thẩm quen biết nhau thế nào?”
Cô lắc đầu, thấp giọng: “Tình cờ gặp lúc ở trong thang máy ạ.”
Chương Minh Nguyệt khó hiểu: “Vậy tại sao lại là đã lâu không gặp?”
Quan Thanh Hòa cũng không hiểu, trước ngày hôm nay bọn họ chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ là vì giải vây cho cô mới nói ‘đã lâu không gặp’ sao?
Nói thế nào đi nữa thì quả thực anh đã giải quyết một phiền phức giúp cô.
Những người đi theo giám đốc Trương đều bình tĩnh đánh giá Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên, mặc dù tò mò nhưng cũng không dám hỏi trực tiếp.
Có cậu ba Thẩm ở đây, mọi người trên bàn tiệc cũng không ngu ngốc, tự nhiên sẽ không dám nói những lời đùa giỡn quá đáng nữa.
Như vậy bữa tiệc mới đúng là một bữa tiệc thực sự.
Chương Minh Nguyệt thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không đuổi khéo bọn họ đi nữa, chỉ cười rồi nói: “Chiều thứ Sáu tuần này là khai trương rồi.”
Có tới hay không đều phụ thuộc vào bản thân.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, cô thở phào một hơi, mệt mỏi không thôi.
Chương Minh Nguyệt nhìn về phía Quan Thanh Hòa, nói đầy ẩn ý: “Sau này, chúng ta vẫn chỉ nên đàn hát thôi, không cần làm những chuyện này nữa.”
Quan Thanh Hòa nói: “Bà đừng nghĩ như vậy.”
Trong lòng Chương Minh Nguyệt nổi nóng: “Trong mắt bọn họ, những người làm nghệ thuật như chúng ta cũng giống như đào kép, đều không đáng tôn trọng.”
Bà ấy từng được chính phủ khen ngợi, tham dự đêm Xuân Vãn (*), nhưng như thế thì đã sao chứ.
(*) Xuân Vãn: Chương trình được tổ chức vào đêm Giao Thừa hằng nằm trên các đài truyền hình của Trung Quốc.
Sắc mặt Chương Minh Nguyệt hòa hoãn trở lại: “Nếu không đắc tội với người tên Thẩm Kinh Niên này thì sẽ không sao, bề ngoài cậu ta nhã nhặn lịch sự, đối xử với bà cũng rất lễ độ.”
Bà ấy tự cho rằng chuyện Thẩm Kinh Niên giải vây giúp Quan Thanh Hòa hôm nay là điều bình thường hoặc cũng có thể là giữ thể diện cho mình.
Quan Thanh Hòa bỗng kéo tay bà ấy.
Cô cụp mắt xuống: “Điều kiện tiên quyết là anh ấy thích bình đàn của cháu.”
Chương Minh Nguyệt cười nói: “Không phải ban sáng còn nói chuyên trị người tai kén sao? Không chừng lại chữa khỏi tai cho cậu ta.”
-
Tuy bữa tiệc đã kết thúc nhưng giám đốc Trương lại không rời đi.
Anh ta chờ ở của thang máy hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được bóng dáng chậm rãi của người đàn ông, lập tức tiến lên: “Cậu ba, tối nay tôi làm càn rồi.”
Thẩm Kinh Niên nghiêng mặt qua, thờ ơ liếc anh ta một cái.
Lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, giám đốc Trương liếc mắt với thư ký Vương, cắn răng nói: “Tôi không nên quá phận với cô giáo Chương và cô Quan như thế.”
Thư ký Vương rốt cuộc cũng mở miệng: “Giám đốc Trương, nghe nói mỗi ngày anh đều bận rộn ở công ty, chuyện này cũng không trách được, nhưng ngày thường anh vẫn phải trau dồi thêm truyền thống văn hóa, có đôi lúc những thứ tổ tiên để lại mới càng đáng trân trọng."
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Anh không nên xin lỗi sếp tôi mà xin lỗi phía bên kia ấy.”
Bên kia?
Giám đốc Trương biết rõ anh ta đang nói đến Quan Thanh Hòa.
Thư ký Vương nhìn anh ta, khẽ cười rồi bước vào thang máy cùng Thẩm Kinh Niên.
Giám đốc Trương vẫn đứng lại bên ngoài, nhìn người đàn ông đứng trong thang máy, ánh đèn hội tụ chiếu xuống khiến gương mặt ưu tú thêm phần lãnh đạm.
Có lẽ đây mới chính là Thẩm Tam mà anh ta biết.
-
Quan Thanh Hòa cứ tưởng rằng tự mình quản lý quán trà là việc rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ mới đầu đã có nhiều phiền toái như vậy.
Chẳng trách ông nội lại để cô tới đây.
Ngày hôm sau, Chu Khiêm biết được tối qua Thẩm Kinh Niên đến bữa tiệc thì chạy tới quán trà đòi Tiểu Tô khen ngợi: “Việc lần này anh làm tốt đúng không?”
Tiểu Tô nói: “Rất đáng khen ngợi.”
Chu Khiêm không hài lòng: “Sao chỉ cho anh có bốn chữ vậy, em muốn đi đâu, sao nói chuyện không tập trung thế?”
Tiểu Tô thở dài: “Không phải thứ Sáu mở cửa sao, chị Thanh Hòa bảo em đi mời Phó Thu Vân tới nghe nhạc.”
Chu Khiêm nói: “Cũng tốt mà, bà chủ sẽ khiến đồ vong ơn đó biết thế nào là lễ độ.”
Anh ta cũng ghét Phó Thu Vân.
Bà nội của Chu Khiêm rất thích bình đàn của Chương Minh Nguyệt, khi anh bị bắt tới đây nghe đã phải lòng Tiểu Tô, vờ vịt tới đây xin làm nhân viên, nghe được hai ngày thì đã thực sự yêu thích bình đàn.
Bình đàn là môn