"Nè, tan học đi tiệm net không?" Thanh Nhã rủ tôi
"Mới có tựa game mới nè, thuộc thể loại sinh tồn, chơi cũng khá vui"
Game này tôi cũng biết, cũng khá nổi trong đám học sinh nhưng tôi không chơi.
Nghe Thanh Nhã nói sơ lược về game nghe cũng rất thú vị nhưng tôi không đồng ý đi chung với Nhã.
Ra về ngày hôm đó tôi đạp xe đi ra tiệm net gần nhà, chỗ đó có phòng riêng cho mỗi người chơi, có gắn máy lạnh nhưng tiền chơi 1 tiếng cũng không hề rẻ.
Tôi tất nhiên chọn dàn máy phổ thông bên ngoài rồi, tôi lựa chỗ máy khuất có thể quan sát mọi người xung quanh nhưng mọi người không thấy mình.
Đó là thói quen từ nhỏ đến lớn rồi nên dần dần theo thói quen mà làm.
Tôi nhập tên game lên mạng, nó mở ra cho người dùng một trang web game, mở đầu vào game phải nhập tên nhân vật, tôi lúc đó tự dưng không hiểu sao lại nhập Thanh Phong.
Đang không biết mình làm gì thì hệ thống đã nhận diện tên, cho phép người chơi vào trò chơi.
Bao nhiêu cái tên không đặt, hai chữ Thanh Phong chình ình ở trên đầu nhân vật, trông thật nổi bật.
Game thuộc thể loại hành động, bắn súng, sinh tồn ( do trên nền tảng họ ghi vậy) mỗi người có một chiến tăng riêng, có trang bị súng đạn đầy đủ, nhân vật có thể có thể chui ra chui vào chiến tăng.
Đứng từ xa mai phục hoặc điều khiển chiến tăng của mình bắn về phía đối phương, mỗi lần chơi tổ hợp 4 người.
Những người chơi linh hoạt hơn giữa dùng chiến tăng hay cận chiến dùng súng, đó chính là điểm đặc sắc của trò chơi.
Tôi cũng không thích chơi game mấy, do từ nhỏ gia đình tôi luôn cấm đoán vụ chơi điện tử với lí do gây nghiện, hư thân.
Lúc đó truyền hình lúc nào cũng đưa tin lên cảnh cáo này kia, đồng nghiệp của mẹ tôi có một đứa con trai vì nghiện game mà bỏ học trộm tiền nên thành ra cả nhà tôi không ai nhìn game bằng con mắt thiện cảm.
Cầm tên Thanh Phong đi đánh nhau trên mọi mặt trận, chơi khoảng 2 tiếng tôi về nhà.
Kể từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng tôi lại ra tiệm net chơi game, đi học thêm có khi lấy viết chì viết ra giấy, có khi lấy nước tan từ ly nước đá của lũ bạn viết.
T️P ( Tường ️ Phong)
Viết vu vơ như thế rồi ngồi cười, đúng là như có ma xui quỷ khiến, lần nào tỉnh người lại cũng lập tức lấy gôm bôi cho sạch, còn nếu viết mặt nước thì một lát chữ tự khô.
Càng ngày cái triệu chứng càng nghiêm trọng, cứ hễ ngồi gần anh ấy là tim đập, đầu óc không ngừng nghĩ về anh ấy.
Anh ấy đi đâu hay làm gì tôi cũng đều muốn biết, lúc nào ánh mắt tôi cũng muốn tìm kiếm bóng dáng anh ấy.
"Cho cậu này" Anh ấy đưa cho tôi mấy cục kẹo, tôi cảm ơn nhưng không ăn, đem nó bỏ vào túi.
"Cậu chép bài