Hôm đó tôi cùng mấy đứa em của tôi đi ăn buffet, lúc trước tụi nó cũng rủ đi mấy lần nhưng tôi một mực không đi.
Lần này, em tôi nó mới nhận được học bổng nên bao tôi đi ăn, tôi thích nhất không cần xài tiền mà vẫn được ăn no nhưng hơn cả vẫn là tấm lòng của em dành cho mình, không đi nó buồn.
"Lựa gần cửa sổ ngồi đi, ngắm cảnh đêm đẹp lắm" con em họ tôi hí hứng nói
Chúng tôi lựa xong chỗ ngồi, mạnh đứa nào đứa nấy đi lấy đồ ăn, tôi ngồi ở đó giữ một đống nào áo khoác túi xách lớn nhỏ.
"Phong, nhìn gì đó?"
Tôi quay đầu lại.
Hoàng Huy, Quốc Cường.....và cả anh ấy
"Ê, Kiến Tường, mày phải không?" Thằng Huy lên tiếng gọi
Tôi cười cười nhìn nó "Đã lâu không gặp"
Hoàng Huy lại hỏi han tôi mấy câu rồi cũng trở về bàn của cậu ấy.
Có vẻ như hôm nay đi ăn với đồng nghiệp nhỉ?
Bên kia hình như đang bàn gì đó rôm rả lắm.
"Anh hai, đi lấy đồ ăn đi"
Tôi đứng lên, ở phía sau cũng có người đứng lên đi theo tôi.
Tay lấy kẹp gắp phần bánh cuốn, cùng lúc đó cũng có một cái kẹp khác kẹp lấy cuốn bánh đó.
Tôi nhìn......là cậu ấy.
Tôi quay người trở về bàn, ở phía sau cậu ấy vẫn đang đứng đó nhìn theo tôi.
Cứ mỗi lần tôi đứng lên đi lấy đồ ăn, không biết là vô tình hay cố ý tôi đều đụng trúng cậu ấy.
Không chạm mặt thì cũng chạm vai như thể mọi hành động của tôi luôn nằm trong mắt cậu ấy vậy.
Bàn cậu ấy ngồi rã tiệc trước, trước khi đi thằng Huy có lại nói mấy câu với tôi, có vẻ nó hơi say rồi thì phải.
Nói xong thì thân tình vỗ vai tôi mấy cái rồi ra về.
Lúc sau mấy anh em tôi cũng đã ăn xong, tôi bảo tụi nó về trước đi, tôi đi mua đồ một chút về sau.
Gần đây có một khu mua sắm và bán đồ ăn lề đường, khung cảnh sầm uất đông nghẹt người.
Gió thổi từ bờ sông vào mát rượi, tôi cứ thẩn thơ đi dạo không rõ mục đích.
Chắc đây cũng là thói quen đi, dù sao cứ mỗi lần ăn cơm xong tôi phải đi đâu đó tầm nửa tiếng mới chịu được
Ở phía xa, tôi lại trông thấy cậu ấy, tôi cố tình không thấy đi lướt qua nhưng cậu ấy lại gọi tên tôi.
"Kiến Tường"
Tôi hít một hơi thật sâu, tôi đã không còn tình cảm với cậu ấy nữa, tôi và cậu ấy bây giờ chỉ là bạn, đơn thuần là bạn cũ gặp nhau thôi.
Nên chẳng có gì mà tôi phải ngại, tôi đã tự trấn an mình như vậy trước khi có thể mặt đối mặt với nhau.
Cậu ấy đi lại gần tôi
"Cậu có vẻ như muốn trốn tránh tôi" Cậu ấy nhìn thẳng và mắt tôi nói
"Đâu có, tại cậu nghĩ vậy thôi" Tôi cố gắng không nhìn vào mắt cậu ấy.
Tôi nhớ rõ hồi đó hai đứa nói chuyện với nhau cậu ấy ít khi nhìn vào mắt tôi, bây giờ thì ngược lại.
Dường như môi trường cảnh sát đã tôi rèn cho cậu ấy thói quen thăm dò người khác qua ánh mắt thì phải.
Tim tôi lại đập mạnh, tại sao chứ, lâu như thế rồi nhưng cứ đứng gần cậu ấy tôi đều bối rối như thế chứ, lúc nãy cũng vậy, chỉ đụng chạm nhẹ với cậu ấy thôi và tay chân tôi lại cuốn lên.
"Đi dạo với tôi chút đi" Cậu ấy đề nghị
"Ừ" Gió đêm thổi mang lại cảm giác cô đơn nhưng lại vô cùng an bình.
Đó là cảm giác khi tôi chỉ ở một mình, còn ở bên cậu ấy thì…lại là cảm xúc khác.
Sự yên tĩnh lúc này giữ tôi và người kia mang lại cảm xúc ấm áp dễ chịu.
Tôi không biết cậu ấy có giống tôi không nhưng nó bình yên đến lạ thường.
Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy ấm áp như vậy nữa, cảm xúc này không