"Tường à"
"Dạ" từ khi bên nhau hiếm khi anh gọi tôi bằng tên
"Có thể còn khá lâu nữa, anh mới đưa em về nhà được" giọng anh ấy nặng rĩu buồn đến lạ lùng
Tôi ngồi dậy nắm tay anh ấy, tôi biết chuyện của chúng rôi mấy ai chấp nhận được chứ.
"Anh nói chuyện với gia đình rồi à.
Cha anh có đánh anh không?"
Anh ấy giấu tôi đến nay mới chuyện nói, hèn gì mấy hôm trước có ngày nghĩ tôi không thấy anh đâu cả.
Bình thường anh vẫn về với tôi, vậy mà hôm đó cả ngày anh lại không có nhà.
"Cha rất giận, còn mẹ lại không hiểu tại sao hai đứa con trai lại có thể yêu nhau"
Tôi nhìn sắc mặt anh ấy khi nhắc về thái độ gia đình mình mà thấy xót xa trong ruột gan.
"Tụi mình như vậy cũng không sao mà, dù gì cũng chưa chắc đi đến cuối đời"
Lời này tôi nói thật lòng, tình cảm của chúng tôi chỉ có trách nhiệm, lòng tín nhiệm với nhau mới có thể gắn kết.
Pháp luật Việt Nam không phải vệ tình yêu của chúng tôi trên văn bản pháp luật, ngoài xã hội vẫn còn nhiều người kì thị chúng tôi.
Đôi khi vì không chịu nỗi ánh nhìn phán xét cùa người khác mà tan rã cũng không chừng.
"Em đừng nói vậy, anh xin em" Anh ấy ôm chặt lấy tôi như sợ tôi biến mất vậy.
"Thì tụi mình đến đâu hay đến đó, anh đừng quá cố chấp" tôi đưa tay vuốt lưng anh
Ở chung với nhau cũng hơn một tháng rồi, cũng tiện tay tiện chân xem nhà anh ấy thành nhà mình.
Tôi cũng có trách nhiệm trong cuộc sống của hai người.
Giờ nghĩ trưa tại phòng làm việc
"Anh Hùng, chuyện của anh và bạn trai anh cha mẹ hai bên có hay chưa?"
"Hửm? Sao tự dưng em hỏi vậy?"
"Bạn trai em nói chuyện với người nhà ấy anh, mà người nhà không chấp nhận" nhắc tới chuyện này, làm lòng tôi lại trùng xuống
"Anh nhớ tụi em quen nhau chưa lâu mà, sao vội thế" anh ấy ngưng đũa nhìn tôi
Tôi hiểu thắc mắc của anh nhưng lại không cách nào giải thích cho được cả.
"Tụi em biết nhau từ năm cấp 2" vậy bắt đầu kể từ chuyện ngày xưa đi
"Em với cậu ấy là bạn cùng bàn, tụi em bắt đầu thân nhau từ khi em giúp cậu ấy thoát nạn.
Lúc đó em còn chưa biết đồng tính là gì vậy mà em lại thích cậu ấy đó chứ.
Nhưng cậu ấy không thích em, cậu ấy quen bạn gái" nói tới chuyện này, giọng tôi hơi nghẹn lại.
"Thôi đừng nhắc nữa" anh Hùng vỗ vai tôi
"Bây giờ em chắc chắn tình cảm cậu ấy dành cho em là tình yêu phải không?" anh Hùng quay đầu tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy
"Em..." thật ra có những chuyện đã rồi nhưng lại làm tôi lo sợ như tình cảm mà tôi dành cho anh ấy và anh ấy danh cho tôi
Rất nhiều lần, anh ấy trấn an tôi bằng những nụ hôn, bằng những bữa cơm, bằng những cái ôm nhưng tôi lòng tôi vẫn có nỗi bất an không rõ.
"Em sợ, em vẫn còn sợ" ý chí tôi hơi chùn xuống
"Em sợ bọn em không