Không biết anh ấy đã nói chuyện như thế nào với mẹ mình.
Kể từ lúc đó, tôi không còn gặp mẹ anh ấy nữa.
Chỉ có Thanh Trúc thỉnh thoảng lại đem một ít đồ ăn cho anh mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã hai năm kể từ ngày tôi với anh ấy chính thức bên nhau.
Tôi mới vừa được tăng lương, định rủ anh ấy đi ăn tối nhưng lại nhận được tin anh ấy có nhiệm vụ phải đi gấp.
Xin lỗi em nha, xong việc anh sẽ về.
truyện kiếm hiệp hay
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, buồn chán xem TV, không có anh ấy ở bên tôi lại thấy nhàm chán.
Tôi nghĩ lại bản thân mình, nhớ lúc mới quen nhau tôi còn lo được lo mất.
Quen nhau lâu rồi tự dưng tôi lại không còn lo nữa.
Phong luôn tạo cho tôi niềm tin, sẽ an ủi tôi lúc tôi buồn.
Tôi đã quen có anh ấy ở bên.
Ba ngày nay, anh ấy không nhắn tin cho tôi, tôi hiểu nhiệm vụ anh ấy đôi lúc không có thời gian nên cũng không làm phiền.
Chuyện này cũng không phải mới đây, trong mấy năm quen nhau anh ấy có đi mấy đợt như vậy nên tôi cũng không thấy lạ.
Lần nào về tôi cũng quấn anh ấy mấy ngày để bù lại, lần nào anh ấy cũng ôm tôi dỗ dành đến khi tôi ngủ mới thôi.
Sáng ngày thứ 4, tôi đang nhập sổ sách tiếp chị Hương phòng hành chính thì nhận được tin nhắn từ Thanh Phong.
Em thích cái này không?
Anh ấy chụp hình một móc khóa được đan cẩn thận, có thêu hoa nhìn là biết ngay đồ thủ công của dân tộc Dao.
Anh mua gì em cũng thích tôi thả icon mặt cười cho anh ấy
Cả ngày hôm đó, tôi chỉ nhắn đúng một tin ấy với nhau.
Mãi tới sáng ngày thứ năm, tôi mới nhận được tin nhắn từ Phong.
Anh ấy nói hôm nay chỗ anh ấy trời khá đẹp, hỏi chỗ tôi có mưa không, bảo tôi nhớ giữ gìn sức khỏe.
Tôi thấy tin nhắn này giống kiểu cha già đang dặn dò con trẻ ở nhà vậy.
Tôi khẽ cười cười, bảo anh ấy lo tập trung làm việc đi đừng sao nhãng vì tôi.
Tôi bắt đầu nhớ anh ấy rồi, không biết khi nào anh ấy mới về nữa.
Chỉ mong anh ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ, mau mau về.
Tường à, Phong về nhà chưa giữ trưa ngày thứ 7 khi chúng tôi xa nhau thằng Huy nhắn tin cho tôi
Chưa á, sao vậy?
Tự dưng hôm nay tôi lại có cảm giác bất an, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Mày muốn đi thăm nó không? Phong á
Không, không phải chuyện hôm nay mà là hôm nay mới hay tin.
Dự cảm bất an báo cho tôi biết mình nên đi gặp anh ấy ngay và luôn.
Anh ấy bị sao vậy? nhắn tin xong tôi liền xin nghỉ, lúc lấy xe Huy nhắn lại cho tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Tôi về nhà, soạn tí đồ cho anh ấy rồi tiện thể ghé quán cháo mua tí đồ ăn cho hai đứa.
Lúc tôi đến bệnh biện quân y đã gần bốn giờ chiều.
Huy nhắn cho tôi dãy nhà và số phòng, tôi mò mãi mới ra.
Lúc lên thăm anh ấy, đang là giờ thay thuốc.
Phòng anh ấy nằm có ba người nữa nằm chung nhưng không biết ba người kia ở đâu rồi giờ trong phòng chỉ có anh ấy nằm ngủ.
Tôi nhẹ tay nhẹ chân đặt đồ xuống đất, nhìn Phong một hồi lại không cầm được nước mắt.
Tôi đưa tay chạm lên mặt anh ấy, rồi lại sờ vào tay phải đang bó thạch cao.
Anh ấy bị vậy mà chẳng thèm nói với tôi tiếng nào cả.
Khi hay