Như một phản xạ tự nhiên, Niên Ái lao đến giường của ông, tay cầm lấy tay ông, nước mắt trên mi không biết từ bao giờ đã tuông trào ra.
Chất giọng bởi vì xúc động mà biến đổi:"Ba à có phải ba tỉnh lại rồi đúng không?"
Mọi người sững sốt với hành động của cô, Niên Ái hét lên:"Bác sĩ, mau gọi bác sĩ."
Lời hét chói tay của Niên Ái làm cho mọi người bừng tỉnh sau vài giây, Kiệt Tâm hớt hải chạy ra ngoài tìm bác sĩ nhanh nhất có thể, chưa đến 5 phút bác sĩ đã đến.
Vì để tiện cho bác sĩ thăm khám, Định Ngôn đành đỡ Niên Ái rời khỏi người ông.
Sau một lúc kiểm tra toàn thể, vị bác sĩ trung niên trên môi nở một nụ cười rạng rỡ nhìn gia đình cô.
Bác sĩ:"Chúc mừng cả nhà, ông nhà đã có dấu hiệu tỉnh lại"
Bác sĩ:"Rất có thể chỉ ít phút nữa là ông nhà sẽ hoàn toàn tỉnh táo"
Bà Lệ Chi vì mừng quá đôi mắt cũng ngấn lệ:"Thật sao?, cảm ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ kia vẫn luôn nở nụ cười:"Không có gì, là trách nhiệm của tôi thôi"
Nói rồi, bác sĩ kia quay gót rời khỏi phòng bệnh, Niên Ái lại tiếp tục tiến đến nắm chặt lấy tay ông Mạc Minh.
Cô không nói gì cả chỉ nhìn ông, sự hân hoan trong lòng dân lên tột đỉnh khi thấy mí mắt ba mình dần dần chuyển động mở ra.
Có thể nói tất cả người trong căn phòng điều háo hức trong chờ, đôi mắt ông Mạc Minh nhanh chống mở hết ra, thần thức cũng như đã được trở lại toàn vẹn.
Ông nhìn xung quanh mình, không giấu được nỗi vui sướng trong lòng, Niên Ái khẩn trương.
Niên Ái:"Ba à, ba nhận ra con không?"
Ông nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ:"Niên Ái"
Như vỡ òa, Niên Ái lao đến ôm lấy ông, khóc nức nở thành tiếng:"Cuối cùng ba cũng tỉnh lại rồi"
Ông đưa đôi tay vẫn còn yếu ớt lên vỗ nhẹ vào vai Niên Ái, rồi dịu giọng:"Ừm"
Vì quá xúc động bà Lệ Chi không thể nói gì, Kiệt Tâm và Ly Mạc thì vui vẻ đứng bên cạnh.
Người nhà Định Ngôn cũng vì không khí này mà vui lây, một buổi đoàn tụ, một không khí gia đình, một bữa cơm tất niên.
Và rồi tất cả điều tốt lên, điều theo một trình tự nhất định.
Người ra đi rồi sẽ ra đi, người ở lại nhất định ở lại.
Nữa Năm Sau
Từ lần ông Mạc Minh tỉnh lại, tính cách của ông cũng thay đổi rất nhiều, ông không còn ác cảm với Niên Ái và còn tự mình thành tâm xin lỗi gia đình của Định Ngôn.
Ông đã dùng sự chân thành trong lòng mình mà hối lỗi về những chuyện mà bản thân đã gây ra.
Công Ty DGN
Niên Ái ngồi trong văn phòng riêng của mình mắt không rời khỏi máy tính, tay thành thạo lướt trên mặt phím.
Khi ông Mạc Minh tỉnh lại, khoảng 1 tuần sau là cô trở về Hà Xuyến chính thức tiếp nhận công việc ở DGN.
Những người bạn kiến túc xá từ sau khi tốt nghiệp mỗi người mỗi nơi nhưng thi thoảng vẫn sẽ gọi điện nhắn tin tụ tập với nhau vui chơi ăn uống tám chuyện.
Về công việc, lúc đầu tuy có chút không thể thích ứng nhưng dần dần cũng đã quen việc, vì cô là một nhà văn có danh tiếng, có thực lực còn mang về một khoảng tiền lớn cho việc ra sách vậy nên chuyện cô được kính nể hơn người khác là điều tất nhiên.
Nhưng Niên Ái không vì thế mà lấy làm kiêu ngạo, cô vẫn rất hòa đồng, rất được lòng đồng nghiệp cấp dưới lẫn cấp trên.
Có thể sự kính nể ấy không phải vì cô được việc hơn những người khác mà là cô thật sự là người vừa có tài vừa có đức.
*Cốc cốc cốc
Dời hướng chú ý từ máy tính sang hướng cửa, vì cửa không đóng nên khi nhìn lên là có thể nhìn thấy người bên ngoài.
Cô nhân viên vừa gõ cửa không bước vào trong mà chỉ đứng từ xa nói vọng đến:" Niên Ái