1 Tiếng Sau
Trong căn chung cư nhỏ, trên bàn là những món thức ăn nóng hổi vừa được làm ra, hai người họ cùng ngồi đối diện nhau bắt đầu dùng bữa tối.
Không khí trong căn nhà trở nên ấm cúng hơn khi có tiếng cười của cả hai thi thoảng vang lên.
Ăn được giữa chừng, Định Ngôn có chút e dè thông báo một tin với cô:"Ngày mai anh sẽ về Nam Lĩnh một chuyến."
Niên Ái ngạc nhiên:"Sao thế? bên đó có chuyện gì à?"
Như gượng để cười, Định Ngôn phủ nhận:"Không có, chỉ là muốn trở về thăm ba mẹ thôi"
Niên Ái ngẫm nghĩ rồi quyết định:"Vậy hay là ngày mai em cũng về với anh nhé"
Định Ngôn phản ứng, vội vàng từ chối:"Không cần đâu, em còn bận công việc mà"
Niên Ái điềm nhiên, cô không để tâm lắm phản ứng của anh:"Em vừa kí một hợp đồng với chị Gia Nhiên"
Niên Ái:"Trong hợp đồng có nói em không cần đến công ty cũng được, chỉ cần không làm công ty chị ấy bị lỗ là được"
Định Ngôn:"Như vậy cũng không được, em nhận lương của chị ấy thì em phải đi làm có đúng không?"
Niên Ái:"Nhưng em nghỉ 1 2 hôm cũng đâu ảnh hưởng gì nhiều, sau khi trở về em tăng ca làm bù là ổn"
Định Ngôn giải thích:"Anh không đi một hai ngày, anh về đó khoảng 1 tuần mới trở lại"
Ngạc nhiên thêm phần ngạc nhiên, Niên Ái hỏi tiếp:"Anh đi về đấy làm gì lâu thế?"
Định Ngôn:"Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhớ không khí ở Nam Lĩnh nên muốn ở lại lâu một chút"
Niên Ái bắt đầu nghi ngờ:"Anh có chuyện gì giấu em đúng không?"
Định Ngôn nhẹ cười:"Làm gì có"
Định Ngôn:"Thôi, cứ xem như là anh gần đây mệt mỏi muốn về lại quê hít thở chút không khí thư giản mấy hôm đi"
Anh nói cũng đúng, gần đây quả thật anh đã rất mệt mỏi về lí do này thì hợp tình hợp lí.
Niên Ái cô cũng không nên cứ nghi ngờ anh này nọ làm cho mọi thứ ngày càng căng thẳng thêm, vì cô hiểu rõ Định Ngôn anh sẽ không lừa cô bất cứ chuyện gì.
Niên Ái mỉm, cô gắp cho một một miếng thịt gà trên bàn:"Được rồi, ngày mai đi rồi thì ăn nhiều một chút"
Niên Ái:"Khi nào cảm thấy thư giản đủ rồi thì quay về cũng chưa muộn"
Niên Ái:"Hai bác chắc cũng trông anh lắm đấy"
Định Ngôn nhìn cô, môi mỉm cười:"Ừm, chắc là vậy rồi"
Nói xong, hai người họ quyết định chấm dứt chủ đề này từ đó.
Không khí lại trở về lúc ban đầu, sau khi ăn xong vẫn như thường lệ, cô dọn dẹp còn phần rửa bát sẽ giao cho anh.
Niên Ái đi ra sofa ngồi xuống cầm lấy điện thoại mở lên xem một chút tin tức, không được bao lâu có lẽ vì quá mệt mỏi mà cô đã ngủ thiếp đi mất.
Định Ngôn đặt những cái bát cuối cùng lên tủ sau đó cẩn thận đóng kín cửa tủ lại.
Anh đến đến tủ lạnh mở tủ lấy một chai nước trút hết xuống cổ họng của mình rồi bỏ chai nước vào sọt rác bên cạnh.
Đi ra ngoài phòng khách nhìn thấy cô đã ngủ đi từ lúc nào, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại màn hình vẫn chưa tắt.
Anh nhẹ nhàng hết sức có thể đi đến bên cạnh cô, Định Ngôn hạ thân người nữa ngồi nữa quỳ xuống trước mặt cô, từ tốn thu lấy chiếc điện thoại trên tay Niên Ái.
Gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ dưới ánh đèn trở nên kiều diễm hơn gấp nhiều lần.
Đưa tay ra, Định Ngôn dịu dàng vén một ít tóc qua sau tai Niên Ái.
Gương mặt cô lúc này hiện ra càng rõ, hơi thở đều đều của cô cũng đủ nói lên Niên Ái đã mệt thế nào trong một ngày dài.
Nhìn Niên Ái, Định Ngôn rơi vào trầm tư, trên đời có những chuyện anh không thể nào đón trước được.
Tương lai vận mệnh của anh chính là một trong những thứ đó, anh không có quyền