Trời gần sập tối, Niên Ái kéo vali ra khỏi nhà Trần Gia, Định Ngôn muốn đưa cô về nhưng Niên Ái đã ngăn lại, hiện tại mọi chuyện đã xem như là kết thúc, cô muốn một mình đi dạo qua một vài con đường ở nơi đây xem như là để thư thả đầu óc cũng tiện suy nghĩ về những chuyện gần đây.
Trên lề đường, Niên Ái sãi từng bước chân vừa phải không chậm chạp cũng không vội vàng.
Ánh đèn đường dần hiện rõ hơn trong màn đêm đen đang chầm chậm buông xuống.
Suy nghĩ miên man về một vài điều, Niên Ái cảm thấy có những thứ căn bản không tài nào hiểu được, cô là một nhà văn có thể dùng lời văn của mình thay đổi suy nghĩ của rất nhiều người nhưng suy nghĩ của cô thì chỉ có cô tự kiểm soát.
Điều này thi thoảng khiến cho Niên Ái rất chật vật, đôi lúc cô sẽ cảm thấy hụt hẫng, cô đơn, buồn tủi thậm chí có đôi lúc Niên Ái không biết nên làm sao mới đúng.
Nhưng từ khi Định Ngôn xuất hiện, hoặc nói cụ thể hơn là xuất hiện trở lại Niên Ái gần như đã quyết đoán hơn, dám nghĩ, dám làm vì cô luôn tin tưởng mọi quyết định ở nơi cô sẽ luôn có người ủng hộ cô đó chính là anh.
Nhưng hiện tại điều khiến cô cảm thấy không thông lại chính là anh, cô bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ về tình yêu, nghi ngờ về mọi thứ xung quanh.
Niên Ái hiểu được việc anh lừa gạt cô là không muốn cô phải lo lắng, nhưng trong một quãng thời gian ngắn cô không thể nào chấp nhận được cách làm này của anh.
Niên Ái không làm loạn, không hờn giận anh, chỉ muốn anh cho cô một thời gian để có thể thông suốt, khi thông suốt được rồi có lẽ cô sẽ hiểu anh nhiều hơn là ban đầu.
Bước đến một đoạn ngã 3, khung cảnh trước mắt trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều, những con người hoạt động mua bán về đêm trở nên sôi nổi hơn.
Nghe thấy ở gần đấy trong một góc lề đường có tiếng kêu thét lên của một người phụ nữ đến chói tay:"A Vạn, mau chạy đi."
Tiếng thét ấy vô tình cắt đứt mạch suy nghĩ của Niên Ái, xoay đầu một cái, va vào mắt cô là một cậu bé khoảng chừng 5 tuổi đang đứng giữa đường, tay cầm một cây kẹo bông gòn to phía sau là một chiếc xe tải đang đi đến, trong ánh mắt đứa trẻ ấy vẫn không có chút sợ hãi mối nguy bên cạnh mình.
Chiếc xe lao đến càng ngày càng nhanh, tài xế láy xe dường như có dấu hiệu không được tỉnh táo vậy nên lời la hét của người phụ nữ kia cũng la vô ích.
Trong tình thế cấp bách, không nghĩ được nhiều thêm nữa, Niên Ái theo phản xạ tự nhiên chạy ra đẩy đứa bé một cái thật mạnh khiến cho cậu bé ngã vào lề đường.
Thở ra một cái vì cậu bé đã an toàn, nhưng song song đó cô lại không thể tính toán được chiếc xe đó đã lao đến chỗ cô.
Ánh sáng chói lóa, chiếc xe tải tông trực diện vào người Niên Ái, thoáng chốc cô có cảm giác cả thân mình đang bay lên khỏi mặt đất rồi không lâu sau đó là sự đau đớn nặng nề khi rơi xuống mặt đường.
Đôi mắt cô mờ lại, chút thần thức cuối cùng là ánh đèn đường lung linh dần nhạt nhòa.
Tâm trí bất giác xuất hiện hình bóng anh, khi anh cười, khi anh nói, khi là thiếu niên, khi đã trưởng thành từng chuyện từng chuyện nhanh như cơn gió lướt qua đầu cô.
Niên Ái nhắm mắt, giọt nước mắt động trên kẽ lần cuối cùng được rơi xuống.
Tất cả đã kết thúc, thật sự đã kết thúc rồi sao? Niên Ái cô lẽ nào phải như vậy mà chết sao? cuộc đời này, cô còn muốn cùng anh đi đến cuối cùng cơ mà?.
Vụ tai nạn gây tiếng vang lớn, mọi