Định Ngôn dừng lại nhìn Niên Ái:"Sao vậy?"
Niên Ái lấy trong hộc bàn ra một túi đồ rồi đưa cho Định Ngôn, mặt tươi cười:"Sinh nhật vui vẻ"
Định Ngôn có vẻ hơi ngạc nhiên đưa tay lên nhận lấy:"Cảm ơn cậu"
Khi Định Ngôn đưa tay lên nhận quà của cô, Niên Ái phát hiện trên tay của Định Ngôn còn cầm theo một hộp nhỏ, chắc có lẽ là quà của Nhất Trung tặng Niên Ái cũng không quan tâm cho lắm.
Đột nhiên Nhất Trung từ dưới bàn chạy lên lấy hộp quà kia trong tay Định Ngôn.
Nhất Trung:"Để tao xem lớp trưởng tặng gì cho mày nào"
Lời nói của Nhất Trung không cẩn thận lọt vào tai Niên Ái, cô sững sờ tay nắm chặt quyển vở trên bàn.
Quang Vỹ cũng đùa cợt theo Nhất Trung.
Quang Vỹ:"Này mở từ từ thôi cho tao xem với"
Nhất Trung mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ nhìn sơ qua cũng biết là rất đắt tiền có lẽ cả đời học sinh này của cô cũng không thể nào mua được thứ quí giá như vậy để tặng cho người khác.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu rôm rả vì chiếc đồng hồ mà Định Ngôn được tặng.
Nhất Trung:"Wow Thanh Luyến hào phóng thật nha"
Định Ngôn bỏ về chỗ ngồi, Nhất Trung đi theo phía sau liên tục chọc ghẹo, Quang Vỹ cũng đi theo góp vui mấy phần.
Quang Vỹ:"Này khai đi, mày và lớp trưởng có quan hệ gì thế?"
Định Ngôn:"Quan hệ gì? bạn bè thôi"
Nhất Trung:"Có ma mới tin mày đấy, bạn bè mà tặng đồ có giá trị vậy à?"
Quang Vỹ:"nếu còn xem tụi tao là anh em thì khai mau"
Định Ngôn ngơ ngác:"Khai cái gì?"
Nhất Trung:"Thì chuyện của mày và Thanh Luyến đó"
Định Ngôn:"Có chuyện gì đâu mà nói?"
Hai người bọn họ vẫn luôn hùa nhau chọc ghẹo Định Ngôn như vậy, Niên Ái không nghe nổi nữa cô rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại nước mắt của Niên Ái lại một lần nữa rơi ra trong sự tuyệt vọng khốn cùng.
Niên Ái thật sự không biết bản thân đã bao nhiêu lần lúng sâu vào loại tình ái này, bản thân ngay lúc này chỉ muốn móc trái tim của mình ra và bóp chết nó.
Niên Ái liên tục rữa mặt bằng nước lạnh, các bạn học khác đi ngang cô điều cảm thấy lo lắng.
Một bạn học nọ thấy không ổn liền hỏi.
Bạn học nữ 1:"Này cậu gì ơi, cậu không sao đó chứ?"
Niên Ái:"cảm ơn nhưng tớ không sao"
Bạn học nữ 2:"Cậu có cần xuống phòng y tế không?"
Niên Ái:"Không cần đâu"
Nói rồi cô lau mặt rồi quay về lớp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chuyện kìm nén đối với cô gái nhỏ dần dần trở nên quen thuộc, Niên Ái có cảm giác như bản thân đã mất đi cảm giác đau đớn.
Có thể nói sau khi đã trãi qua những việc bản thân cho là đau đớn tột cùng quá nhiều lần thì khi sự việc ấy cứ theo một vòng quỹ đạo mà lặp lại thì con người sẽ cảm thấy "À, thì ra nó cũng không đau như thế"
Khi Niên Ái vào lớp thì giáo viên chắc cũng vào trước cô tầm 1 2p gì đó, Niên Ái khẽ gật đầu với giáo viên rồi chạy nhanh về chỗ.
Ngồi vào chỗ, Quang Vỹ nhìn thấy sắc mặt của Niên Ái không tốt liền hỏi.
Quang Vỹ:"Mắt chị làm sao đấy?"
Niên Ái:"Sao là sao?"
Quang Vỹ:"Sao lại đỏ thế?"
Niên Ái:"Vừa nảy không hiểu sao mắt rất ngứa, chị có dụi mấy cái thì nó đỏ lên thế đó"
Quang Vỹ:"Chị thật là, lớn rồi mà cứ như con nít"
Niên Ái:"Mày mới như con nít đấy"
Quang Vỹ không thèm ngó ngàng đến bà chị kiêu kì của mình nữa, nhất nhất tập trung lên bảng.
Được khoảng tầm 30p Niên Ái nắm chặt cây bút trên tay nhỏ giọng đủ để người ngồi cạnh nghe được.
Niên Ái:"Chị nói mày nghe một chuyện nhé"
Quang Vỹ:"Sao?"
Niên Ái:"Thật ra gần đây chị có hảo cảm với một người nhưng mà dường như người đó đã thích người khác mất rồi"
Quang Vỹ đờ