Niên Ái ra trước cửa bệnh viện đón tacxi về nhà, trên đường về nhà Niên Ái nhận được tin nhắn đến từ một bạn học nam trong lớp.
Hà Tư Duẩn:[Niên Ái nhà trường tổ chức hoạt động diễn thuyết dành cho học sinh không về quê ở lại làm thêm cậu có muốn tham gia không?]
Niên Ái đắn đo rồi lại nhìn vào bàn tay đang bị thương của mình:[Tớ không tham gia đâu]
Hà Tư Duẩn:[Sao thế? mấy năm trước cậu điều tham gia mà?]
Niên Ái:[Tay tớ bị thương rồi không viết được bài diễn thuyết]
Qua tin nhắn, Niên Ái nghe được sự khẩn trương của Hà Tư Duẩn:[Bị thương? có nặng không? có cần tớ giúp cậu gì không?]
Niên Ái tay trái gõ chữ có hơi không quen nên chậm chạp hơn rất nhiều:[Cũng không nặng lắm tớ tự xoay sở được]
Hà Tư Duẩn:[Vậy cậu cần giúp đỡ gì cứ gọi cho tớ nhé]
Niên Ái:[Được]
Đến trước cửa nhà Niên Ái tắt điện thoại đưa tiền cho tài xế rồi mở cửa bước xuống xe.
Trời đã xế chiều Niên Ái trở về phòng vừa đến cô đã ngã xuống giường mệt mỏi vô cùng.
Bản thân không nghĩ lại xui xẻo đến vậy lại còn thêm cái tính lo chuyện bao đồng bây giờ thì hay rồi tay bị thương đừng nói là đi làm thêm đến cả việc viết thuyết trình cho Trịnh Tổng cũng không biết sẽ làm kịp hay không.
Mắt Niên Ái lờ đờ sự mệt mỏi lấn át tâm trí lấn lướt luôn cả cơn đói cồn cào dưới bụng, Niên Ái chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên điện thoại lại reo lên, Niên Ái khoảng một lúc mới nghe máy.
Niên Ái:[Alo, ai vậy?]
Một giọng trầm ấm quen thuộc vang lên:[Định Ngôn]
Chỉ vỏn vẹn 2 từ cũng có thể làm cô bừng tỉnh, Niên Ái ngồi bật dậy:[Định....Định Ngôn]
Niên Ái nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa rõ ràng là số lạ, làm sao Định Ngôn lại có số của cô được:[Cậu làm sao mà có số của tớ vậy?]
Định Ngôn nhàn nhạt:[Tớ hỏi Quang Vỹ]
Niên Ái cũng khờ quá rồi, Định Ngôn với Quang Vỹ là mối quan hệ gì, chuyện Định Ngôn có số cô thì có gì mà đáng ngạc nhiên.
Định Ngôn:[Vết thương sao rồi có còn đau không?]
Niên Ái:[Đã đỡ đau hơn nhiều rồi]
Định Ngôn:[Vậy, cậu ăn tối chưa?]
Niên Ái thuận miệng:[Chưa]
Định Ngôn:[Cậu gửi địa chỉ, tớ qua đón cậu đi ăn tối]
Niên Ái có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cố nén lại cảm xúc một chút:[Không cần đâu như vậy thì phiền lắm]
Định Ngôn:[Nếu cậu ngại ra ngoài thì tớ sẽ đến nhà nấu cho cậu]
Niên Ái chưa kịp phản biện thì đầu dây bên kia đã cúp máy Niên Ái gửi địa chỉ qua cho anh trong thái độ rất không bằng lòng nhưng biết sao được Định Ngôn trước giờ là vậy khi đã quyết định thì có mà trời cản.
Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay lòng cảm thấy có chút hơi ấm rất đặc biệt đang dần lan tỏa trong tim cô nhưng rồi tâm trí Niên Ái lại bắt đầu nghĩ ra hàng tá lời cay nghiệt để thôi miên bản thân không muốn bản thân lại rơi vào vòng xoáy đau khổ này một lần nào nữa.
30p sau
Niên Ái nghe thấy tiếng chuông cửa nhà vang lên đón chắc là Định Ngôn đã đến nên rất nhanh nhẹn ra mở cửa.
Khung cửa được Niên Ái đẩy mở gương mặt anh tuấn năm nào xuất hiện một góc cạnh cũng không khác biệt.
Niên Ái:"Mời...mời vào"
Định Ngôn không nói chỉ gật đầu, Niên Ái xoay ngược vào nhà Định Ngôn đi theo sau cô.
Niên Ái để ý trên tay anh rất nhiều túi thực phẩm to nhỏ khác nhau, trong lòng thắc mắc.
Niên Ái:"Chỉ một bữa cơm thôi mà, cậu cần gì mua nhiều đồ thế"
Định Ngôn:"Mua để dành cho những ngày tới"
Vừa lúc đến nhà bếp, Định Ngôn mở tủ lạnh cho những thực phẩm kia vào tủ.
Niên Ái mở điện thoại lên tay trái vừa thao tác miệng cũng nói thêm vài câu.
Niên Ái:"Số tài khoản của cậu là gì để tớ