2 Ngày Sau.
Mấy hôm trước Niên Ái cứ luôn cảm thấy trong người là lạ rất mệt mỏi sống lưng còn cảm thấy có chút đau nhức thì hôm nay vừa sáng mở mắt ra là thấy *bà dì của mình ghé thăm.
*Chú thích: bà dì ám chỉ kì kinh nguyệt.
Niên Ái vệ sinh sạch sẽ rồi mang ra giường ra để giặt vì hôm nay là chủ nhật nên Niên Ái không đi làm.
Giặt giũ xong Niên Ái vào nhà bếp nấu bữa sáng, Niên Ái càng nghĩ lại càng không hiểu nổi cơ thể của mình.
Niên Ái nhớ rất rõ những lần kinh nguyệt trước đó điều không có trạng thái mệt mỏi giống như bây giờ chẳng lẽ do cô thức đêm nhiều quá nên sinh ra lao lực sức khỏe cũng không giống trước đây nữa.
Đến trưa Niên Ái phát hiện ra bản thân sốt nhẹ nên chỉ đi ra nhà thuốc mua một ít thuốc cảm cúm thông thường về uống đến chiều thì tình trạng càng ngày càng ngày càng nặng hơn, cô nằm trên giường đấp kín chăn lại hơi thở gần như trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Trong cơn mê man Niên Ái bị đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại, cô rà tay bắt lấy.
Niên Ái thều thào:[Alo]
Quang Vỹ đầu dây bên kia hí ha hí hửng:[Chị à lần trước chị đi gấp quá em vẫn chưa kịp nói với chị hè này em được nhận vào một công ty thực tập rất tốt em vừa nhận được lương gửi chị một ít nhá]
Niên Ái giọng yếu ớt hơn mọi ngày:[Không cần đâu]
Quang Vỹ lại tiếp tục nói:[Sao lại không cần lúc trước chị giúp em cũng đâu có ít bây giờ em trả lại chút đỉnh thì cũng không gọi là quá đáng]
Niên Ái:[Cô út giúp chị nhiều như vậy chị làm sao....]
Quang Vỹ nhận thấy được giọng nói của Niên Ái có hơi khác thường liền xen ngang lời cô nói:[Chị à, chị bị sao vậy?]
Niên Ái:[Không sao, sốt nhẹ thôi]
Quang Vỹ:[Chị có chắc là sốt nhẹ không? nghe giọng của chị giống như sắp die vậy?]
Niên Ái tức cười nhưng không có sức để cười:[Chị mày sống dai lắm không dễ die đâu]
Quang Vỹ:[Chơi chung từ lúc mới sinh ra em còn lạ gì tính chị nữa dù cho có bị thương đầy người cũng không muốn làm phiền người khác]
Niên Ái:[Chị ổn mà, chị ngắt máy đây chuyện tiền bạc về sau rồi nói]
Niên Ái tắt máy đầu cô rất đau rất đau cô không thể suy nghĩ thêm được gì cũng không thể nghe ai nói thêm gì nữa.
Niên Ái chìm sâu vào giấc ngủ, giấc ngủ của cô không hề êm đềm chút nào Niên Ái mơ thấy ác mộng.
Cô nhìn thấy sự nghiệp thất bại, nhìn thấy mọi người đang soi mói mình còn nhìn thấy Định Ngôn bước vào lễ đường với người con gái khác.
Mộng mị bị đánh tan bởi tiếng chuông cửa nhà, cô đờ đẫn ngồi dậy chậm chạp ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra hiện trước mắt cô là gương mặt anh tuấn của Định Ngôn dù thiếu chút ánh sáng nhưng ngũ quan vẫn sắc nét như mọi ngày.
Định Ngôn nhìn sơ qua cả người cô, gương mặt phờ phạc thiếu sức sống làn môi như không còn một giọt máu nào.
Hướng mắt của Định Ngôn lên người Niên Ái dừng lại khi cô khó khăn cất tiếng.
Niên Ái:"Sao cậu lại đến đây?"
Định Ngôn:"Quang Vỹ nói cậu không khỏe nhờ tớ đến xem cậu thế nào"
Niên Ái:"Cũng không sao cảm nhẹ thôi"
Niên Ái ho lên mấy tiếng, Định Ngôn chau mày: "Ngoài trời gió lớn vào nhà rồi nói tiếp"
Niên Ái:"Được"
Niên Ái đi cạnh Định Ngôn vào nhà, đến cửa phòng khách cô đột nhiên cảm thấy mặt đất xoay chuyển đầu của cô rất nặng chỉ muốn cắm xuống mặt đất tâm trí cô lờ đờ chân hỏng lên thân thể rơi vào hư không, Niên Ái ngã xuống.
Định Ngôn bên cạnh phản xạ rất nhanh đỡ lấy cô, gom góp lại tất cả những ý thức cuối cùng còn sót lại Niên Ái mơ mơ hồ hồ nghe thấy được tiếng gọi