Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu vào một góc phòng của cô.
Niên Ái chậm chạp hé mi, đầu đau như búa bổ, cô từ từ ngồi lên ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh rồi lại bất lực nằm xuống.
Hiện tại bản thân đã hoàn toàn tỉnh táo nên ý thức cũng quay trở lại.
Sau khi say một trận trút hết tâm tình thì cũng đã nhẹ nhõm hơn được đôi phần chỉ là tảng đá đè nặng trong lòng vẫn không cách nào tháo xuống.
Niên Ái ủ dột bước chân xuống giường, cô như một cái hồn lướt trên mặt sàn vào nhà vệ sinh.
Niên Ái vừa đánh răng lòng thầm nghĩ đến tối hôm qua rốt cuộc là bản thân đã dùng cách thần kì gì để về đến nhà vậy? rồi những mảnh giấc mơ hỗn loạn kia là thật hay ảo?.
Mọi dòng suy nghĩ lập tức bị đánh tan khi cô thấy mình trong gương.
Mắt cô xưng đỏ lên vì hôm qua đã khóc rất nhiều cộng thêm việc gần đây thức khuya và uống bia rượu nên trông cũng tiều tụy hơn.
Niên Ái nhìn qua nhìn lại gương mặt mình trong gương cô nhận ra người mà cô cần phải xin lỗi chỉ có thể là bản thân cô thôi chứ không phải ai cả.
Đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo Niên Ái vỗ vỗ mặt mình mấy cái sốc lại tinh thần.
Mặc dù có chút tiếc nuối Định Ngôn nhưng biết sao được cô đâu có tài năng thay đổi cảm xúc của người khác, chấp nhận chính là việc duy nhất hiện tại cô có thể làm dù đó là bi thương hay gì đó cô cũng phải chấp nhận.
Niên Ái thong thả mở cửa bước ra khỏi phòng, cô định sẽ nấu cho mình một bữa thật ngon để đền bù cho cơ thể.
Vừa bước ra khỏi cửa đập vào mắt của Niên Ái là bóng dáng cao ráo của Định Ngôn.
Niên Ái đứng hình cứng họng mọi động tác điều dừng lại.
Định Ngôn cười dịu dàng:"Cậu dậy rồi à, tôi có nấu bữa sáng ra ăn đi"
Niên Ái lấp bấp mãi mới ra một từ:"Đ...Đươ..Được"
Định Ngôn xoay bước đi Niên Ái đi theo sau bóng lưng cao ráo của anh.
Niên Ái để ý hình như Định Ngôn đổi cách xưng hô rồi thì phải nghe cũng xa cách hơn lẽ nào muốn phân biệt ranh giới với cô sao? vậy thì còn nấu bữa sáng cho cô làm gì?.
Niên Ái ngồi lên bàn như không có chuyện gì, cô bắt đầu dùng bữa sáng của mình.
Định Ngôn cũng không nói gì với cô, im lặng nhìn cô ăn.
Nhưng cứ nhìn cô như vậy làm sao cô nuốt trôi được.
Niên Ái ngừng lại:"Cậu không ăn sao?"
Định Ngôn nhàn nhạt:"Cậu dậy trễ quá nên tôi ăn trước rồi"
Niên Ái cũng không muốn nói nhiều với anh:"Ờ"
Niên Ái cứ nghĩ chỉ cần cô im lặng thì câu chuyện sẽ kết thúc tại đó bởi vì những lần trước điều như vậy mỗi lần cô im lặng là anh sẽ im theo.
Nhưng lần này ngoài dự đoán anh lại tiếp tục nói:"Niên Ái tôi kể cậu nghe một số chuyện được không?"
Niên Ái trong lòng có chút rạo rực nhưng bên ngoài vẫn lạnh nhạt:"Tùy cậu"
Định Ngôn giọng trầm ấm:"Cậu có biết hoàn