Hơn 2 Tuần Sau
Niên Ái ngồi ở quầy thu ngân của một tiệm quần áo nhỏ bây giờ là giữa trưa cũng rất vắng khách.
Niên Ái lôi điện thoại ra mở ngày lên xem, chỉ còn cách 2 hôm là đến ngày khai giảng ở trường, nhà trường cũng đã đăng bài thông báo cho những em sinh viên muôn ở kiến túc xá thì đăng kí.
Hội chị em của cô sớm đã đăng kí cả rồi, Tiểu Dân cũng đã đăng kí cho cô dự tính ngày mai Niên Ái sẽ chuyển về kiến túc xá.
Nhưng có một vấn đề là gần đây Lương Thư Thuyên bà chủ nhà của cô cứ thoát ẩn thoát hiện, cô đã gọi rất nhiều cuộc cũng vẫn chưa thấy tâm hơi gì.
Cô bỏ điện thoại xuống thở dài một cái miệng thầm nhỏ than thở.
Niên Ái:"Thật là không hiểu nổi"
Niên Ái lại liếc nhìn sang điện thoại muốn gọi cho Định Ngôn nhưng cô sực nhớ lại gần đây ở trường của anh đang có một bài báo cáo gì đó rất quan trọng khiến anh bận đến tối mặt tối mũi nên cô cũng không muốn làm phiền anh.
Niên Ái thiếu sức sống nằm dài trên bàn Mạc Ngọc người chị làm chung với cô đi ngang không khỏi thấy lo lắng:"Niên Ái em không sao chứ?"
Niên Ái giọng rầu rầu:"Em không sao"
Mạc Ngọc:"Nhìn em uể oải như vậy có thật là không sao không?"
Niên Ái:"Chắc là do gần đây em nhận bài quảng cáo cho người ta hơi nhiều nên bị thiếu ngủ"
Mạc Ngọc nhìn lên đồng hồ:"Đến giờ ăn cơm rồi, hay mình đi ăn đi"
Niên Ái:"Được"
Cô kéo túi xách đứng dậy, thu gom một số đồ đạc bỏ vào rồi cầm theo điện thoại dự tính cùng Mạc Ngọc ra ngoài.
Mạc Ngọc ra ngoài trước còn cô ở sau cầm theo chìa khóa đóng cửa lại, Niên Ái không chú ý bên ngoài vừa bước ra là quay lưng lại để khóa cửa.
Mạc Ngọc đột nhiên lại gần khều vai cô.
Mạc Ngọc:"Này Niên Ái chị nghĩ là hôm nay chị không ăn cơm với em đâu"
Niên Ái đóng ổ khóa:"Sao vậy chị?"
Mạc Ngọc:"Em xoay người lại rồi biết"
Niên Ái xoay người lại mắt thu lấy dáng người quen thuộc, là Định Ngôn anh đã đứng đây từ lúc nào rồi?.
Niên Ái trong lúc không nghĩ kịp ngớ người ra.
Mạc Ngọc kê vào tay cô nói nhỏ:"Chị muốn ăn cơm người không muốn ăn cơm chó nên chị đi trước đây"
Mạc Ngọc rời đi trả lại không gian riêng cho hai người, Niên Ái bước đến chỗ anh không quá 5 bước, ngước mắt nhìn anh:"Sao anh lại đến đây?"
Định Ngôn ôn nhu nhìn cô:"Ăn gì chưa?"
Niên Ái:"Vẫn chưa"
Định Ngôn:"Anh đến tìm em Ăn Cơm"
Định Ngôn nhấn mạnh hai từ cuối làm cho thần trí Niên Ái có chút hoang mang.
Định Ngôn ra hiệu cho cô lên xe, cô ngoãn ngoãn ngồi theo.
Hai người đến một quán cơm bình thường ở trong thành phố gần nơi mà cô làm thêm để dùng bữa trưa.
Trong lúc ăn cơm hai người họ vẫn luyên thuyên với nhau không hết chuyện.
Niên Ái:"Gần đây không phải anh bận lắm sao? còn có thời gian tìm em ăn cơm"
Định Ngôn tủi thân:"Cũng không bận bằng em đến cả một cuộc gọi cũng không thèm gọi cho anh"
Niên Ái:"Anh bận mà"
Định Ngôn:"Không bận, chỉ cần là em sáng trưa chiều tối anh điều rảnh"
Lại nói ra những lời này rồi dù nghe bao nhiêu lần nhưng tim cô vẫn đập nhanh như lần đầu vậy.
Niên Ái:"Ngày mai em sẽ chuyển về kiến túc xá