Hai giờ rưỡi, Uông Mộc Hiên mất ngủ.
Hắn trợn mắt nằm trên giường, bất động như cánh cửa phòng.
Bên cạnh hắn còn có một người, một nửa tấm chăn lên xuống đều đều theo hô hấp của đối phương. Hắn nghiêng đầu, quan sát đường nét của Omega này trong bóng đêm.
Hơn nửa khuôn mặt của Phương Nguyên vùi trong gối đầu, chỉ còn lại phân nửa hình dáng non nớt mềm mại lộ ra.
Sao mà nhỏ vậy?
Uông Mộc Hiên lại cau mày.
Như vậy khiến hắn trông như tên biến thái ấy, rõ ràng đã hai mươi rồi, có thể trưởng thành một chút đừng có như trẻ con thế được không.
Omega này trông chẳng nam tính gì sất.
Uông Mộc Hiên chẳng hề cảm thấy chuyện yêu cầu một Omega phải nam tính vốn không hợp lý chút nào cả.
Hắn phiền muộn nghiêng người quay sang, lại gần Phương Nguyên hơn một chút.
Nhỏ thật đấy, chẳng bằng một nửa của hắn, lại còn cả mùi cam lượn vòng xung quanh nữa.
Phiền thật.
Uông Mộc Hiên tức giận xoay người lại.
Hắn không đỡ nổi kiểu Omega õng ẹo thế này đâu.
Vậy mà lại làm bậy với người ta, tất cả là do thằng em đòi nợ kia của hắn cứ làm loạn khắp nơi, kiếp trước đúng là thiếu nợ nó mà.
Mệt tim!