Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 1-2: Va chạm


trước sau

Nhớ lại năm đó....
Mới vào được cổng trường đại học. Thực chất mình chỉ đỗ vào hệ cao đẳng thôi. Hix. Học hành cũng có đến nỗi nào đâu. Chắc câu “Học tài thi phận” đúng với mình.
Bịch...
Ui da, mắt để lên trời à mày, chạy như ngựa vậy...
- Bạn có sao không, mình xin lỗi nhé!
- Xin gìììììì... – Mình nhìn xem hung thủ là ai. Là con gái ak - Mình không sao. Bạn có sao không? – Bỗng dưng oai với gái vãi.
- Mình không sao. Có gì ình xin lỗi nhé. Hihi – Hồn nhiên ghê nha
- Không sao đâu mà. Mình cũng không để ý. Hihi.
Nhìn lại hung thủ đó.
Xinh – Sét đánh ngang đầu mình. Thất thần ngay lập tức.
- Cậu sao mà đơ người ra thế? Không sao thật chứ? – cô bé đó hỏi
- Ơ. Mình không sao thật mà. – “Xinh thật” ý nghĩ trong đầu mình xuất hiện như thế đó.

- Vậy mình đi trước nhé.
- Ukm. Bạn đi nhé
Thôi nào, đi vào còn làm thủ tục nhập học nữa. Lâu vãi chưởng ra. Từ 9h mà gần 11h mới xong. Sinh viên đông vãi. Năm đầu tiên còn phải ở ký túc xá. Nhưng thôi, ở thế cho nó rẻ cũng được. Hihi.
Về nhận phòng của mình. Phòng 308
Mình nằm ngay giường một. Ở có một mình đến chiều.
Cạnh...
Có người mở cửa...
- Chào bạn. Bạn ở phòng này à?
- Ukm. Chào bạn, mình tên là H.
- Mình tên là Đức
- Ukm. Bạn học khoa gì thế?

- Mình học quản trị kinh doanh
- Vậy cùng lớp rùi. Ha ha
- Bạn cũng học quản trị kinh doanh à?
- Ukm. Mình

cũng học quản trị kinh doanh. Bạn còn đồ gì không? Mình giúp cho?
- Cảm ơn bạn.
Sinh viên năm nhất là thế đó. Sau hai ngày, phòng tăng lên thành 8 người. 7 quản trị kinh doanh và một kế toán. Mới vào vui vậy đó. Haha. Sau này rùi biết.
Còn tận hai ngày nữa mới vào học. Cả phòng kể cho nhau nghe về mình. Nói chung là nói để biết nhau thôi. Cơ mà mình cũng biết được tên của tụi nó. Đức, Hải Tiền, Thái có tài đá bóng – tối đến chỉ có nghe tụi nó nói về đá bóng. Tuấn, Long, Hải thì chỉ có chơi game Gunny. Hào thì có tài đàn hát, vào này còn mang theo đàn, hát tặng của nhà 308 một bài. Mà công nhận nó hát hay thật. Gái chết vì nó cũng nhiều nữa. Còn mình, chẳng có cái tài gì ngoài có thể ngồi máy tính hàng giờ đồng hồ. Không phải mình chơi game đâu. Vọc linh tinh ấy mà...
Mình đang ký lớp quản trị kinh doanh.
Cả trường có một lớp. Mà nó đông vãi. 178 mạng. Khiếp.
308 yên vị ở chỗ ngồi có thể nhìn thấy tất cả.
Đang vui vẻ nó chuyện với nhau. Tụi nó bàn về gái gú kinh khủng luôn. Còn mình thì chỉ biết ngồi nghe thôi. Có biết gì về gái đâu. Hihi
- Tụi mình ngồi cùng được không? – Giọng con gái
- Được chứ - Mình quay sang nhìn
- Ơ. Sao lại là....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện