- Anh – Bỏ tay ra khỏi mắt mình
- Sao lại là em? – Mình ngạc nhiên. Là Hoa em kết nghĩa của mình
- Bé là ai?
- Là ai em hỏi làm gì? Hôm nay em không về à
- Em đang hỏi anh cơ mà
- Em biết cũng có để làm gì đâu. Hẹn ai đi chơi à
- Anh... – Mình nhìn thấy hoa có vẻ gì đó rất lạ
- H
- H đây
Bé xuất hiện một chiêc váy màu trắng như hôm trên sân thượng và khoác chiếc áo da đen bên ngoài. Hôm nay Bé vẫn thế. Thả tóc dài và vẫn xinh xắn trong mắt của mình
- Ơ. Sao Hoa cũng ở đây? – Bé ngạc nhiên khi thấy Hoa ở đây
- ...
- Hoa sao vậy?
Hoa không nói một lời, rồi bỏ đi.
- Nó sao vậy? – Bé quay sang hỏi mình
- H sao biết
- H không nhận thấy là Hoa thích H sao? – Giọng Bé buồn buồn
Cầm lấy tay Bé, đặt lên trái tim mình.
- Nhưng trong H đã có một người khác – Mình nhìn thẳng vào mắt Bé
- Là ai vậy? – Bé Nhìn mình rất đăm chiêu. Nhưng chắc chắn đã biết được câu trả lời
- Một người rất quan trọng. Và giờ có đi chơi không?
- Có chứ - giọng Bé vui trở lại
Cầm tay Bé đi trên con đường ra cổng trường. Không còn e sợ như bao lần nữa. Chẳng có gì phải im lặng, phải xấu hổ như trước kia nữa. Và mình đã quyết định làm một chuyện vào tối nay.
8h. Nhà thờ thiên chúa giáo
- Nhà thờ trang trí đẹp quá
- Chụp hình không?
- Có. Hihi
- Đứng vào kia đi – mình chỉ vào cây thông được trang trí rất lung linh, bên dưới có một đống quà
Cứ thế thời gian chầm chậm trôi qua. Dòng người đến nhà thờ thiên chúa rất đông. Mình còn không thể nhìn thấy phía trước mình có gì nữa
- Đông đúc quá Bé à
- Hay mình vào trong giáo đường đi. Giờ chưa tới giờ làm lễ đâu
- Nhưng có thấy được đường phía trước đâu
- Ngốc à. Nhìn thấy cây thánh giá trên đỉnh nhà thờ không? – Bé cốc đầu mình và chỉ tay về