Hai tên đó đã ngã xuống. Mình đứng dậy. Là Bé. Những lúc nguy hiểm nhất mình vẫn luôn được Bé giúp đỡ
Đi lại chỗ Bé. Bé vẫn không nói một lời nào. Cầm lấy khẩu súng trên tay Bé. Ôm Bé vào lòng. Vẫn là thế hơi ấm từ vào tay cho nhau vẫn là hạnh phúc nhất. Cuộc sống có trăm bề lo lắng. Nhưng bên Bé thì không có gì còn phải suy nghĩ gì nữa. Không cần phải nói ra. Hãy cảm nhận bằng trái tim của mình những yêu thương đang xung quanh mình. Không để bất kỳ điều gì chi phối. Quyết định ình
- Mình rời khỏi này thôi – Mình thì thầm vào tai Bé
- Vâng – Bé trả lời
Mình rút điện thoại ra gọi về tổ chức
- Chúng tôi đã hoàn thành – Mình nói
- Hãy hỗ trợ cho Hào ngay. Cậu ta đang gặp nguy hiểm. Song Hùng đang đến chỗ các cậu – Tổ chức thông báo
- Sao cơ? – Mình lo lắng
“Phịch phịch...”. Tiếng trực thăng trên đầu chúng mình
- Nhanh lên – N.Hùng nói
- Mình đến giúp nó thôi – Mình cầm tay Bé
- Vâng – Bé vẫn nhỏ nhẹ trả lời
“Phịch phịch...”. may bay di chuyển về hướng Nam Phong Nha
Trên máy bay.
- Còn 3 phút nữa sẽ tới nơi – Phi công nói
- Nó sao vậy – Mình hỏi N.Hùng
- Nó tìm được địa điểm rồi tấn công trực diện luôn – N.Hùng nói. Lúc nào nó cũng vậy
-Ở đó chúng có những gì thế?
- Hỏi về cái gì?
- Hệ thống phòng thủ
- Cái này là Z3 gửi về trước khi hy sinh. Chúng ta chỉ thấy được ít hình ảnh thôi
- Đưa tao xem nào
Mình và Bé cầm điện thoại xem. Mình chỉ nhìn thấy ít. Hệ thống cũng không khác Bắc Phong Nha. Nhưng hệ thống phòng thủ của chúng vẫn còn nguyên.
- Máy bay chiến đấu đâu?
- Nó làm nổ mất rồi
- Bé. Đưa anh bộ điều khiển - Mình quay sang Bé nói
- Sao vậy? - Song Hùng thắc mắc
- Tao còn hai quả
- Đây anh - Bé đưa chiếc hộp điều khiển
Di chuyển chiếc máy bay đi song song cũng trực thăng
Còn 1 phút nữa sẽ tới nơi.
“Vèo” Chiếc MQ – 1C của