- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế? – Bé nhìn thấy mình xoay xoay chiếc usb trên tay
- À. Sau rồi Bé biết. Hihi – Mình cất chiếc usb vào túi áo
- Vâng. Thôi ăn đi – Bé đưa chiếc thìa ình
- Ăn nhiều thêm cho nó béo tý – Mình cầm chiếc thìa và nói
- Hix. Anh biết Bé thành con heo à
- Con heo đáng yêu của anh. Haha
- Aaaaaaaaaaa. Ăn đi. Không nói nữa – Bé xua tay nói
- Thì ăn. Hihi
Dạo này ăn cháo không thấy ớn nhiều như trước đây nữa. Cơ mà. Mai thì rồi. Lại sắp kết thúc học kỳ II. Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã.... Haiz. Cuộc đời trôi qua nhanh thật. Những lúc ở bên Bé thế này là những lúc mình cảm thấy hạnh phúc nhất, bình yên nhất. Lỡ.... à không, sẽ không có lỡ lầm gì ở đây cả. Mình sẽ mãi bên Bé mà. Mãi mãi
- Này. Sao không ăn đi cứ nhìn Bé suốt thế? – Bé nhìn chằm chằm vào mình
- Anh ngắm người yêu anh ăn cũng no rồi. Hihi – Mình chống cằm giả bộ nói
- Thật á – Bé tròn mắt nhìn mình
- Thật – Mình nói
- Thôi xuống đi cho Bé nhờ. Lên cao quá. Bé không kéo anh lại được đâu – Bé vẫy vẫy tay xuống
- Anh mà lên cao quá sẽ tự trôi lại về với Bé thôi. Sao có thể xa Bé chứ
- Hihi
- Lại cười trừ - Mình định cốc đầu Bé. Nhưng Bé che tay nên thôi
- Sau này anh mà xa Bé thì Bé giết anh đi – Bé nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn
- Hơ. Thế Bé thì sao
- Ơ. Bé không biết?
- Hơ hơ. Bất công thế?
- Bất công gì? - Rồi Bé kéo ghế ngồi lại gần mình, khoác lấy cánh tay của mình - Vì Bé sẽ không rời xa anh đâu
- Hihi. Thật nhá! Mà Bé muốn ăn gì nữa