“Em có biết khi em còn ngủ, bác sĩ đã nói với anh chuyện gì không?’’
“Nói chuyện gì?’’ Thời Cấm nghi ngờ nhìn anh.
“Nói em bị cảm là vì mặc quá ít.’’
Thời Cấm: “………..”
“Khụ… Khụ… Không thể nào.’’ Thời Cấm yếu ớt cười một tiếng.
Các bác sĩ hiện tại đã đạt đến trình độ cao siêu như vậy ư, ngay cả chuyện này cũng biết, không phải anh đang lừa cô đấy chứ?
Nhưng mà coi như anh đang lừa cô đi chẳng nữa, cô cũng không đủ can đảm để tranh cãi với anh theo kiểu cây ngay không sợ chết đứng, bởi vì chuyện cô mặc ít quần áo dẫn đến bị cảm là sự thật.
Kỷ Hoài nhìn thấy cả người cô sắp vùi đầu vào trong đầu gối, khóe miệng thản nhiên nhếch lên.
Anh chỉ đang lừa cô mà thôi, nhưng cô đã nhanh chóng lộ nguyên hình nhu vậy.
“Tại sao không nói gì?’’ Anh hỏi.
“Chuyện… Chuyện này…’’ Thời Cấm không dám nhìn anh.
“Hử?’’ Giọng điệu của anh mơ hồ mang theo cảm giác áp bức.
Thiếu chút nữa Thời Cấm đã bị sự áp bức mạnh mẽ này đè ép đến không thể thở được, ngay khi cô đang chuẩn bị giơ tay đầu hàng thì Kỷ Hoài đột nhiên dừng xe bên lề đường.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Bị giày vò lâu như vậy, em không cảm thấy đói bụng sao?’’ Kỷ Hoài bất đắc dĩ nói.
Anh chẳng hề báo trước mà bất thình lình cúi người xuống, Thời Cấm nhất thời vô thức nhắm mắt lại.
Kỷ Hoài nhìn hai mắt nhắm nghiền của cô, cảm thấy hơi buồn cười, trong đầu người này cả ngày đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Tách.’’
Cảm giác xâm lược bỗng nhiên biến mất.
Thời Cấm mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống người mình, giây thắt an toàn đã được mở ra, mà người nào đó đang ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, gò má cô ngay lập tức hoàn toàn nhiễm đỏ.
Quá mất mặt!
Thật sự quá mất mặt!!
Thời Cấm xấu hổ đẩy cửa xe ra ngoài, Kỷ Hoài theo sát phía sau, nhìn cô tức giận phớt lờ anh ở sau lưng, bèn nhanh chóng đuổi theo rồi chầm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh.
Thời Cấm muốn rút tay ra, nhưng Kỷ Hoài sao có thể để cô thoát ra một cách dễ dàng như vậy, anh hơi dùng sức, dứt khoát nhét tay cô vào trong túi áo của mình.
“Tức giận sao?’’ Anh nhìn cô và hỏi.
Thời Cấm trợn mắt trừng anh một cái, “Không.’’
Kỷ Hoài đưa một tay khác chọc chọc vào gò má của cô, “Không tức giận sao? Thế gò má phồng lên như cái trống này để làm gì vậy.’’
“Anh thật phiền phức.’’
“Ồ, phiền anh vừa rồi không hôn em sao?’’
“Anh im miệng lại.’’ Thời Cấm thẹn quá hóa giận, muốn đưa tay bịt miệng anh lại, nhưng người này quá cao, cô gần như không thể bịt được.
Ngay khi cô đang nhún người lên thì Kỷ Hoài chợt nắm chặt lấy cổ tay cô, anh khẽ khom người xuống, nhắm ngay môi cô , hung hăng hôn một cái.
Trong nháy mắt, gò má Thời Cấm càng đỏ bừng hơn.
“Anh đang làm cái gì vậy, có người đấy…’’
Mặc dù bây giờ đã là rạng sáng, nhưng không có nghĩa là không có ai trên đường, ở nơi công cộng…
Kỷ Hoài vô cùng yêu thích dáng vẻ của Thời Cấm lúc này, dễ thương đến mức anh chỉ muốn cất giữ cô thành của riêng, sau này chỉ có thể cho một mình anh nhìn ngắm mà thôi.
Kỷ Hoài khẽ dùng sức, Thời Cấm không hề phòng bị bị anh kéo vào trong vòng tay của mình, anh kéo giây khóa áo khoác xuống, quật chặt lấy người con gái trước mặt.
“Có người gì sao chứ, anh hôn vợ anh cũng là phạm pháp sao?’’
Gò má Thời Cấm bị buộc phải dán trên ngực anh, cô lắng nghe nhịp tim mãnh lẽ đang đập trong lồng ngực ấm áp kia.
“Ai nói em là vợ anh?’’
"Sờ cũng sờ, hôn cũng đã hôn, cái gì nên làm cũng đã làm, em nói còn không phải vợ anh sao?’’ Kỷ Hoài cười nói.
Nghe được tiếng cười chọc ghẹo vang lên trên đỉnh đầu, cô đưa tay đập một cái vào lưng anh.
"Cái người lưu manh này, mau im miệng.’’
Kỷ Hoài cưng nhiều vuốt ve mái tóc cô, "Vậy cái người lưu manh này mang em đi ăn cái gì đó được không?’’
Thời Cấm sợ bụng mình, lúc nãy cô dường như đã nôn tất cả mọi thứ có trong dạ dày ra ngoài mất rồi, bây giờ quả thật rất đói bụng.
Cô gật đầu vâng một tiếng.
Dọc theo đường đi, hai người nhìn thấy một quán cháo mở cửa 24h.
Kỷ Hoài giúp cô mở cửa, bọn họ trước sau đi vào, bởi vì điều hòa không khí đã được bật sẵn, cho nên vừa vào trong quán, hơi ấm đã lập tức đập vào mặt.
Hai người vừa mới ngồi xuống, người phục vụ trong quán đã đi tới.
“Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?’’ Người phục vụ lịch sự hỏi.
Kỷ Hoài nhàn nhạt nói, “Hai suất cháo đậu đỏ.’’
“Vâng, hai vị chờ một chút.’’
Sau khi người phục vụ rời đi, Thời Cấm nằm bò lên bàn, nói với Kỷ Hoài: “Anh không cần phải ăn cháo đậu đỏ như em đâu, anh cứ gọi thứ anh muốn ăn là được rồi, em có ăn của anh…’’
Kỷ Hoài liếc cô một cái, ánh mắt hơi quái dị.
Bị anh nhìn như vậy, Thời Cấm không thể nói bất cứ điều gì nữa.
Trước kia mỗi lần cô đổ bệnh, Kỷ Hoài đều phải ăn những thứ giống như cô, nhưng vì đang bị ốm, Thời Cấm cần kiêng kỵ, còn anh thì không cần.
Tuy nhiên nếu như anh ăn món khác, cô lại không thể nào nhịn được, và kết quả làm bệnh tĩnh kéo dài không thấy chuyển biến tốt hơn.
Lúc đầu, Thời Cấm còn nói với anh rằng không sao đâu, anh ăn của anh, em ăn của em.
Tuy nhiên, cuối cùng, cô vẫn sẽ ăn sạch sẻ các thứ trong bát của anh.
Cho nên về sau, Kỷ Hoài rốt cuộc cũng đã biết cô căn bản không thể nhịn được, vì vậy dứt khoát ăn những thứ giống hệt như cô.
Kỷ Hoài thấy cô vùi đầu không nói nữa, cũng biết cô đã nhớ ra rồi.
“Khi bị rối loạn tiêu hóa tốt nhất nên ăn nhiều cháo đậu đỏ.’’
“Vâng.’’
Kỷ Hoài không nói gì thêm, cầm lấy bình nước trên bàn, rót cho cô một cốc nước ấm.
“Uống nước đi.’’
“Vâng.’’
Thời Cấm ôm lấy cốc nước uống mấy hớp, ngay lập tức cảm thấy bụng dạ ấm lên không ít, vô cùng thoải mái.
Một lát sau, người phục vụ đã mang hai chén cháo đậu đỏ tới.
Thời