"Thời Cấm, tại sao tối qua cậu không đến lớp vậy, cô Cố gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu cũng không bắt máy.’’
Tưởng Linh Linh bước vào, vừa nhìn thấy Thời Cấm đã ngay lập tức hỏi cô.
Động tác thay quần áo của Thời Cấm khẽ dừng lại một chút, ngày hôm qua lúc còn đang ở trường đại học S đúng là Cố Uyển đã gọi điện cho cô. Nhưng lúc ấy cô đang ở bên cạnh Kỷ Hoài cho nên mới không dám nhận điện thoại, sau đó cô đã gửi cho cô ấy một tin nhắn, tuy nhiên Cố Uyển lại không hề nhắn lại, bởi vì trong lòng lo lắng bất an nên nguyên một đêm hôm qua cô không thể ngủ ngon giấc.
Thời Cấm xoay người lại, dè dặt hỏi:
“Linh Linh, ngày hôm qua tớ không đến lớp, cô Cố có nói gì không?’’
Tưởng Linh Linh khẽ nghiêng đầu, “Cô ấy không nói gì, thậm chí còn có vẻ khá bình thản, nhưng mà…’’
Nghe được hai chữ “Nhưng mà’’, trái tim Thời Cấm nhất thời treo đến tận cổ họng.
“Nhưng… Nhưng mà cái gì?’’
“Qúa mức bình thản, bình thản đến mức không giống cô Cố thường ngày.’’
Nghe những lời này, trong lòng Thời Cấm lạnh lẽo hơn phân nửa, cánh tay không khỏi siết chặt quần áo trên người.
“Tớ cảm thấy lần này tớ xong thật rồi.’’
Tưởng Linh Linh gật đầu đồng ý, “Tớ cũng cảm thấy như vậy.’’
Thời Cấm thở dài chán nản, trong lòng càng lúc càng trở nên tuyệt vọng.
Sau khi thay quần áo xong đi ra ngoài, cô nhìn thấy Cố Uyển đang sửa sang lại quần áo giúp những người khác.
Thấy Thời Cấm đi ra, Cố Uyển ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong khoảnh khắc đó, trái tim Thời Cấm gần như ngừng đập, hai cánh tay dán vào ống quần vô thức siết chặt.
“Cô….’’
Thời Cấm vừa mở miệng chào hỏi với Cố Uyển, ai ngờ lời còn chưa kịp nói xong thì cô ấy đã trực tiếp nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Thời Cấm trố mắt nhìn Cố Uyển.
Cố Uyển bước tới chính giữa phòng múa, “Được rồi, bây giờ di chuyển đến cột nhảy* khởi động.’’
( Hình ảnh minh họa cho cột nhảy. Nguồn: google.)
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hanh chóng đến bên cột nhảy, tựa eo vào thành cột.
Thời Cấm dĩ nhiên cũng không dám kì kèo thêm nữa, học với Cố Uyển nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn đến ánh mắt của cô ấy thì cô đã có thể hiểu, Cố Uyển càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng lại càng tức giận bấy nhiêu.
Cô vội vàng chui vào bên trong thành cột.
“Hạ eo.’’
Sau khi kết thúc một loạt động tác khởi động cơ bản, Cố Uyển mới bắt đầu bước vào chương trình học của ngày hôm nay.
Bởi vì chuyện hôm qua, cho nên Thời Cấm học tập vô cùng nghiêm túc, mỗi một động tác đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất, mỗi một điệu múa hoàn thành, cả người cô gần như mệt lả, nhưng mà từ đầu đến cuối Cố Uyển vẫn không hề khen ngợi hay nở một nụ cười với cô.
Thẳng cho đến khi kết thúc buổi học ngày hôm nay, sau khi thông báo tan học, Cố Uyển liền đi thẳng ra khỏi phòng học.
Thời Cấm không quan tâm đến sự mệt mỏi của cơ thể, vội vàng đuổi theo.
“Cô Cố.’’ Cô ở phía sau gọi cô ấy lại.
Cố Uyển không dừng lại, tấm lưng thẳng tắp tiếp tục đi về phía trước.
“Cô Cố, em xin lỗi.’’
Lúc này, Cố Uyển mới dừng bước, xoay người lại bình tĩnh nhìn Thời Cấm.
“Xin lỗi chuyện gì?’’
"Cô Cố, ngày hôm qua em không nên trốn học, em xin lỗi, em sai rồi.’’
Cố Uyển nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, mặc dù đang trong những ngày mùa đông giá rét nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại lấm tấm mồ hôi.
"Em còn biết là không nên sao, vậy em nói cho cô biết, tại sao ngày hôm qua lại không đến lớp, tại sao lại không nhận điện thoại của cô?’’
“Ngày…Ngày hôm qua em có chuyện…’’
“Có chuyện gì quan trọng đến mức em phải cúp học, Thời Cấm, em có biết bây giờ bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa hay không, cách thời gian kiểm tra năng khiếu cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi, em cho rằng với trình độ của mình bây giờ thì đã có thể tự tin thi vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật rồi sao?’’
Cố Uyển đã dạy Thời Cấm nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ đứa nhỏ này ngày thường ngoan ngoãn cầu tiến, chuyện bỏ lớp, thậm chí không thèm nhận điện thoại của cô là chuyện chưa từng thấy trước đây.
Thời Cấm mím chặt môi, hai tay xoắn chặt lại với nhau.
“Được rồi, nhìn dáng vẻ này thì cô đã hiểu em không có ý định nói cho cô biết, cô cũng không muốn biết chuyện riêng của em, nhưng cô không hy vọng chuyện như vậy còn có lần tiếp theo.’’
“Em hiểu.’’
“Em biết quy tắc của cô mà, đi đi.’’ Cố Uyển chỉ nói với Thời Cấm một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng của Cố uyển, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn không thể tả.
Cô xoay người đi vào phòng tập múa.
“Thời Cấm, cậu không sao chứ, cô Cố có mắng cậu không?’’ Cô vừa đi vào, mấy cô gái đã vây quanh cô hỏi.
Thời Cấm lắc đầu, “Không mắng, nhưng mà bây giờ có thể tớ phải…’’ Vừa nói, cô vừa đau khổ nhìn đến gian phòng phía sau phòng tập.
Mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, cũng đồng thời bày tỏ sự đồng tình.
Thời Cấm bước vào ăn phòng phía sau phòng tập, ôm lấy đầu, bắt đầu nhảy ếch.
Đây là căn phòng thường dùng để phạt những học sinh vi phạm nội quy.
Nhảy ếch, áp eo, xoạc chân, chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại những động tác đơn giản nhưng cũng đủ để khiến cho người ta suy sụp.
Thời Cấm cứ nhảy như vậy khoảng chừng mười vòng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, bắp đùi như thể không còn là của chính mình nữa rồi, trong khi nhảy, đôi mắt còn không đủ sức để mở ra.
“Thời Cấm, cậu đừng nhảy nữa, dù sau cô Cố cũng không có ở đây.’’ Tưởng Linh Linh không thể nhìn nổi cảnh này nữa, cô chạy đến nói với Thời Cấm.
“Không được… Còn chưa xong, còn năm vòng nữa, tớ phải nhảy cho xong.’’ Thời Cấm, lấy tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nhảy.
Bất kể mấy người Tưởng Linh Linh nói như thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu dừng lại, phải kiên quyết nhảy cho xong.
Thong lòng Thời Cấm cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với Cố Uyển, vô cùng có lỗi, nhưng mà cô rất thích Kỷ Hoài, thích đến mức không phải là anh ấy thì không được.
*
Chuyện này cứ thế trôi qua, Cố Uyển chưa từng nhắc lại nhưng Thời Cấm cũng không bao giờ dám cúp học thêm một lần nào nữa, thậm chí còn nghiêm túc luyện lập hơn so với trước kia.
Cho dù cô đã quyết định không thi vào Học viện Nghệ thuật Điện ảnh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể thả lỏng bản thân, áp lực đầu vào của trường đại học S lớn không kém so với Học viện Điện ảnh Nghệ thuật, cô càng phải cố gắng hết sức, bất kể là trình độ múa hay là các môn văn hóa.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc lớp học nhảy, Thời Cấm quyết định gọi