Nói xong, Thời Cấm và Lâm Tịch vẫy tay tạm biệt rồi đi về phía tiểu khu nhà mình.
Trên đường trở về Thời Cấm vẫn một mực chau mày, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô bỗng nhiên cảm thấy câu nói kia của Kỷ Hoài hoàn toàn đúng.
Tại sao phải làm một giao ước không thực tế như vậy?
Lúc ấy cô thực sự đã đánh giá quá cao bản thân mình, quả thực là tự lấy đá đập chân mà.
Thời Cấm cứ thế lắc lư suốt cả quảng đường về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Dư Thu và Thời Quần đang ngồi thẳng người trên sofa chờ mình.
“Bố mẹ?’’
“Cấm Cấm, thế nào con, được mấy điểm?’’ Dư Thu vô cùng khẩn trương nhìn cô.
Thời Cấm vừa chuẩn bị mở miệng thì lại nghe thấy mẹ cô kêu lên một tiếng, “Đợi một chút, đợi một chút, để mẹ hít thở một hơi đã.’’
Thời Quần bất đắc dĩ nhìn vợ mình, ông đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, “Cấm Cấm, bất kể còn được bao nhiêu điểm thì con vẫn là bảo bối của bố mẹ…’’
“Sáu trăm ba mươi điểm.’’ Thời Cấm vừa cúi người đổi giày vừa bình thản nói.
Dư Thu và Thời Quần hơi sững sốt, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái.
“Cấm Cấm, con chắc chắn là sáu trăm ba mươi chứ, không phải là năm trăm ba mươi sao?’’ Dư Thu hơi khiếp sợ hỏi.
Thời Cấm đổi giày xong ngẩng đầu lên, “Chắc chắn, sáu trăm ba mươi.’’
Điều này thực sự khiến cho hai vợ chồng Thời Quần vô cùng hạnh phúc và vui mừng.
Số điểm này chắc chắn sẽ vượt qua điểm chuẩn của Học viện Điện ảnh Nghệ thuật tới hai mươi điểm, lúc đầu bọn họ còn cho là con gái mình chỉ có thể miễn cưỡng treo đuôi hạc*, kết quả… Lại là sự ngạc nhiên mừng rỡ bất ngờ này.
(Từ "treo đuôi hạc’’ xuất phát từ "Min Namese", có nghĩa là trang trí treo ở phía sau xe ngựa, và sau đó được mở rộng ra để chỉ sự cuối cùng, áp chót. (baidu))
“Cấm Cấm, buổi tối con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con ăn.’’ Dư Thu mỉm cười, ý cười trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
Thời Quần thường ngày luôn tỏ ra nghiêm túc lúc này cũng nở một nụ cười hiền hòa.
Thât ra trong lòng Thời Cấm không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện ăn uống chút nào, nhưng thấy bố mẹ mình vui mừng như thế, cô cũng không muốn cho hai người lo lắng, nhanh chóng nói ra một loạt các món ăn yêu thích.
Dư Thu tươi cười bắt tay vào chuẩn bị.
Lúc ăn cơm tối, Dư Thu hăng hái liên tục gắp thức ăn cho con gái mình, muốn cô ăn nhiều hơn một chút.
Thời Cấm nhìn thức ăn trong bát mình sắp chất thành một ngọn núi nhỏ, hơi bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ không cần phải gắp cho con nữa đâu, mẹ nhìn xem, sắp rơi hết ra ngoài rồi này.’’
Dư Thu nhìn thoáng qua, quả đúng là như vậy, bà cũng vui tươi hớn hở đồng ý không gắp nữa.
“Bố thực sự không nghĩ rằng con gái của bố lại có thể đạt điểm cao như vậy, bố cảm thấy vô cùng hạnh phúc.’’ Thời Quần tự hào nói.
Thời Cấm cười một tiếng, vì muốn thi vào trường đại học S nên cô mới cố gắng đến mức kia, mặc dù cuối cùng vẫn không có may mắn như vậy, nhưng thành tích cuối cùng cũng đã rất cao so với tưởng tượng của mọi người rồi, có thể làm cho bố mẹ vui lòng, cô cùng thấy nguôi ngoai nổi tiếc nuối phần nào.
Dư Thu, “Mùa khai giảng sắp tới con gái chúng ta đã là sinh viên đại học rồi, vào đại học rồi vẫn phải chăm chỉ học múa thật tốt, đừng phụ lòng mong đợi của cô Cố con.’’
Thời Cấm vừa nhai cơm vừa gật đầu đồng ý.
“Vâng ạ.’’
Ăn cơm xong, Thời Cấm ngồi trước bàn học, hai tay chống cằm ngẩn người nhìn điện thoại di động đặt trên mặt bàn.
Cô đang suy nghĩ phải nói như thế nào với Kỷ Hoài về chuyện cô không đủ điểm đậu vào trường đại học S đây, nêu như bây giờ cô đổi ý thì có được không?
Mấy phút sau, cuối cùng cô vẫn gửi cho Kỷ Hoài một tin nhắn.
“Kỷ Hoài, hôm nay em biết điểm rồi.’’
Nửa phút sau.
“Ừ, mấy điểm?’’
Thời Cấm khẽ cắn môi.
“Kỷ Hoài, em có thể thương lượng với anh một chuyện không?’’
“Ừ?’’
“Chuyện đó… Cái giao ước không thực tế lúc trước của chúng ta có thể xóa bỏ được không?’’
Thời Cấm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trái tim trong lồng ngực tựa như một chiếc cung tên đang sẵn sàng chờ bắn ra, kéo căng đến mức độ cao nhất.
Khoảng chừng bốn năm phút sau.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng đồng ý với em giao ước nào cả.’’
Thời Cấm nhìn vào câu trả lời này, hơi sững sốt, cô đang suy đoán ý tứ của Kỷ Hoài trong những câu chữ này, sau mấy giây, cô bỗng nhiên bật dậy từ trên ghế.
Cô thoát khỏi QQ, ấn nút gọi cho Kỷ Hoài, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Kỷ Hoài, ý anh là sao?’’ Cô không thể kiên nhẫn thêm được nữa, vội vàng mở miệng hỏi.
"Ừ, em hiểu như thế nào thì chính là như vậy.’’
Tâm trạng chán nản của Thời Cấm hoàn toàn bị quét sạch, bây giờ cô vui vẻ muốn nhảy cẫng lên.
“Kỷ Hoài, em hiểu…’’
Lời nói của Thời Cấm còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Kỷ Hoài ở đầu giây bên kia cùng với âm thanh sột soạt, có vẻ như anh muốn ra ngoài.
“Thời Cấm, bây giờ tôi bận chút việc, cúp máy trước đây.’’
“Vâng.’’
*
Một lần nữa gặp lại Kỷ Hoài đã là vài ngày sau đó ở Nhất Trung, ngày đó đúng dịp học sinh lớp mười hai đi đến trường điền nguyện vọng của mình.
Thời Cấm vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Kỷ Hoài đứng dưới giàn nho trong khuôn viên trường.
Anh đang tập trung nói chuyện cùng với thầy Cao cho nên không hề phát hiện ra cô đang đứng cách đó không xa.
Nhưng thầy Cao đứng đối diện anh lại nhìn thấy Thời Cấm, cô lễ phép cúi người gật đầu chào hỏi, thầy Cao mỉm cười với cô rồi quay lại nói cái gì đó với Kỷ Hoài, anh liền quay đầu nhìn lại.
“Kỷ Hoài.’’ Thời Cấm nhỏ giọng gọi, phấn khích vẫy vẫy tay với anh.
Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, trong đầu bất chợt nghĩ đến cái cảm xúc mềm mại ướt át của nụ hôn ngày hôm đó, anh mất tự nhiên ho khan một cái, sau đó xoay người lại.
“Sao vậy Kỷ Hoài ?’’ Thầy Cao khó hiểu hỏi anh.
Sắc mặt anh hơi kỳ lạ, ngay cả lỗ tai cũng ửng đỏ.
“Không sao ạ.’’
Thầy Cao nhìn cô gái nhỏ đang ở cách đó không xa một cái, lại nhìn Kỷ Hoài đứng đối diện, bình thản