Vào ngày biểu diễn chính thức, mấy người Thời Cấm từ ký túc xá đi đến phòng biểu diễn.
Mộc Hân vỗ vỗ bả vai cô, “Cấm muội muội, lát nữa phải cố gắng hoàn thành thật tốt, đây chính là bài kiểm tra cuối kỳ của cậu đấy.’’
“Ừ, tớ sẽ cố gắng.’’
Cao Nhã, “Hi Duyệt lại đi đâu rồi?’’
Thời Cấm, “Tớ cũng không biết.’’
“Ngừng lại, đừng nói chuyện, các cậu mau nhìn xem, có trai đẹp.’’ Đang nói chuyện, Mộc Hân đột nhiên kéo ống tay áo của Thời Cấm và Cao Nhã, vẻ mặt vô cùng kích động.
Thời Cấm theo ánh mắt của Mộc Hân nhìn sang, quả nhiên thấy một người đàn ông cao gầy đang khẽ cúi đầu, cầm điện thoại di động đứng trước cổng trường.
Người nọ mặc áo khoác màu đen quần âu, chân đi giày thể thao, toàn thân toát ra một cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái, bàn tay thon dài nắm chặt điện thoại.
Khóe miệng Thời Cấm vô thức cong lên.
Người đàn ông đẹp trai này không ai khác chính là Kỷ Hoài của cô.
“Khí chất thật tuyệt, anh chàng đẹp trai này bỏ xa mấy nam sinh của trường chúng ta vài con phố nha.’’ Mộc Hân đã hoàn toàn không khống chế được mình.
Lúc này, điện thoại di động của Thời Cấm vang lên, cô nhìn thoáng qua cái tên đang hiển thị trên màn hình, quả nhiên là của Kỷ Hoài.
Nhưng cô không bắt máy mà trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của anh hơi thay đổi.
Đúng lúc này, có mấy cô gái đã đi đến bên cạnh Kỷ Hoài, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của bọn họ có lẽ là muốn xin số điện thoại anh.
Thời Cấm chỉ mỉm cười chăm chú nhìn một màn trước mặt, cô dám đảm bảo rằng Kỷ Hoài sẽ không quan tâm đến mấy người kia đâu.
Đúng như dự đoán của cô, Kỷ Hoài thậm chí còn không thèm nói một câu với họ, trực tiếp lờ đi.
“Mẹ kiếp, anh chàng đẹp trai này dường như không dễ dàng bị dụ dỗ nha.’’ Mộc Hâm sờ sờ cằm của mình.
Thời Cấm thản nhiên cười.
Không phải sao, lúc trước cô thật vất vả lắm mới có thể quyến rũ được anh đấy.
“Thời Cấm, chúng ta chơi một trò chơi được không ?’’
“Chơi gì?’’
“Nếu như cậu có thể khiến cho anh ta mở lời với cậu, tớ sẽ mời cậu ăn cơm.’’
“….’’
Vậy thì chắc chắn cô có thể ăn được bữa cơm này rồi!!
“Tớ không chỉ có thể khiến anh ta mở lời nói chuyện với tớ mà còn thể khiến anh ta hôn tớ, cậu có tin không?’’
“Thật sao, tớ là người ít đọc sách, cậu đừng hù dọa tớ, nếu thật sự cậu có thể khiến anh ta hôn cậu bữa ăn sáng tuần này của cậu tớ sẽ bao hết, nếu như không thể vậy bữa ăn sáng tuần này của tớ….’’
“Không thành vấn đề, nếu như không thể tớ sẽ mời cậu.’’
“Rất can đảm, tớ đánh giá cao.’’
“Vậy tớ đi đây.’’ Sau khi nói xong, Thời Cấm thật sự đi tới cổng trường.
Nhìn theo bóng lưng của Thời Cấm, Mộc Hân và Cao Nhã đồng thời sững sốt.
Hôm nay Cấm muội muội của bọn họ hơi kỳ lạ, có thể sảng khoái đồng ý như vậy, lại còn đánh cuộc rất lớn nữa?
“Cậu ấy đi thật kìa, Cấm muội muội đổi tính rồi sao?’’
Cao Nhã , “Cũng có thể, chúng ta xem kịch hay trước.’’
“Được.’’
Kỷ Hoài gọi điện cho Thời Cấm nhưng lại bị cúp máy, anh không thể không ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc này lại nhìn thấy một người con gái đang mỉm cười đi về phía này.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì người nọ đã đi đến bên cạnh mình .
“Anh có nhớ em không?’’
“Em nghĩ sao?’’
“Chắc chắn là có, nếu không thì sẽ không đến đây gặp em.’’ Thời Cấm cười hì hì nói.
Cô chợt nhớ tới màn đánh cuộc giữa mình và Mộc Hân, vội vàng dùng ngón tay chỉ vào môi mình.
“Hôn em.’’
Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ ngửa đầu đòi hôn của Thời Cấm cũng không mảy may nghi ngờ gì, anh đưa tay vén mấy sợi tóc dính vào trên mặt cô ra phía sau tai, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
“Trời ạ, chỉ như vậy mà hôn sao?’’ Mộc Hân hoàn toàn không thể tin nổi.
Cao Nhã cũng bị dọa sợ không nhẹ.
“Ừ, hôn.’’
“Mẹ kiếp!’’
Nhẹ nhàng hôn một cái, Kỷ Hoài nhanh chóng rời khỏi môi cô, mà trên khuôn mặt lúc này Thời Cấm rạng ngời như nở hoa.
“Thành công.’’ Cô lầm bầm một tiếng.
“Không phải anh nói sẽ không đến được sao?’’
Tối qua cô đã gọi cho anh, anh còn bảo hôm nay có việc bận không thể đến được, bởi vì chuyện này mà cô còn cảm thấy mất mát thật lâu đấy.
“Ừ, ban đầu đúng là không thể đến được nhưng sau đó lại xảy ra chút chuyện cho nên anh mới có thời gian rảnh để đi.’’ Kỷ Hoài cười nói.
“Các cô ấy là?’’ Kỷ Hoài nhìn đến Mộc Hân và Cao Nhã đang đứng cách đó không xa.
“Hai người đó là bạn cùng phòng của em.’’
“Đúng rồi, em quên mất, em đi đến đó một lát.’’ Vừa nói cô vừa xoay người đi về phía hai người kia.
Kỷ Hoài không hiểu cô đang muốn làm gì.
Thời Cấm đi đến bên cạnh Mộc Hân, hất cằm với cô ấy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Cấm muội muội, sao cậu có thể làm được vậy, cậu đã nói gì với anh ta thế?’’
“Không nói gì, tớ chỉ bảo anh ấy hôn tớ mà thôi.’’
“Cậu bảo anh ta hôn, anh ta liền hôn?’’
"Ừ.’’
“Nghe lời như vậy sao… A… Anh ta đi về phía này.’’ Mộc Hân đột nhiên kêu lên.
Thời Cấm quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Hoài đang đi về phía các cô.
“Chuyện này, tớ nói cho hai người, thật ra anh ấy là…’’
"Thời Cấm.’’ Kỷ Hoài mở miệng kêu cô.
Mộc Hân khó hiểu nhìn Thời Cấm, "Cậu nói cho anh ta biết tên cậu sao?’’
Lúc này, Kỷ Hoài đã đến trước mặt các cô.
Mộc Hân ngay lập tức trở nên choáng váng, anh chàng đẹp trai này, nhìn gần lại càng đẹp trai hơn!
"Em đang chơi trò gì vậy?’’
“Cấm muội muội, hai người…’’
Thời Cấm chớp mắt, “Là bạn trai của