Triệu Trăn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Thời Cấm.
Trong ánh mắt cô mang theo sự nghiêm túc không hề dao động, còn có một tia cố chấp mà anh không thể nào hiểu nổi.
“Trên thế gian này không có gì gọi là đáng giá hay không đáng giá cả, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi, nếu như đó là điều mà tôi muốn thì nó hoàn toàn đáng giá.’’
Thời Cấm khẽ mấp máy đôi môi, nhưng lại không thể phản bác lời nói của Triệu Trăn.
Bởi vì những lời này cô đã từng tự nhủ với chính mình vô số lần.
Cảm giác lòng bàn tay của Kỷ Hoài hơi siết chặt, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy sắc mặt anh trở nên u ám, ánh mắt tựa như một tảng băng lạnh lẽo, đây là một Kỷ Hoài cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Kỷ Hoài.’’ Cô dè dặt nắm tay anh.
Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Triệu Trăn.
“Triệu Trăn đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ cậu, nếu như cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ mỏi mắt chờ xem, nhưng mà, tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, đừng phí sức làm những chuyện tốn công vô ích, thật mất mặt.’’
Nói xong, Kỷ Hoài thu hồi ánh mắt lạnh như băng của mình, khi nhìn đến Thời Cấm, ánh mắt ấy đã trở nên dịu dàng.
“Đi thôi, đi chuyền nước.’’
Triệu Trăn đứng ở đấy nhìn theo bóng lưng dần xa của hai người bọn họ, anh không hiểu, tại sao cô có thể khăng khăng một mực với Kỷ Hoài như vậy, rốt cuộc thì Kỷ Hoài đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì, anh theo đuổi cô lâu như vậy nhưng chưa bao giờ cô cho anh một sắc mặt tốt.
Anh càng theo đuổi, cô càng trốn tránh, cái gì mà đưa tay không đánh người tươi cười đều không hề tồn tại ở trên người cô.
Anh hiểu rõ, Thời Cấm là một người thâm tình, đồng thời cũng là một người tuyệt tình.
Nhưng cuộc sống này vẫn còn dài ở phía trước, chẳng ai có thể biết trước được tương lai sẽ ra sao, tất cả mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
*
Kỷ Hoài kéo Thời Cấm đi tới hiệu thuốc, trên đường đi, một câu anh cũng không nói với cô.
Thời Cấm biết Kỷ Hoài đang tức giận, vội vàng mở miệng, “Em thật sự không có gì với cậu ta đâu.’
Kỷ Hoài không để ý đến cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Kỷ Hoài, anh đừng tức giận được không?’’ Thời Cấm lắc lắc cánh tay anh lấy lòng nói.
Kỷ Hoài liếc cô một cái, “Bạn gái anh có sức hấp dẫn lớn như vậy tại sao anh lại phải tức giận?’’
Thời Cấm hơi xấu hổ đồng thời cũng kinh ngạc không thôi, không biết từ khi nào mà Kỷ Hoài đã học được kiểu nói mát này?
Nhưng mà, nếu như phải nói đến sức hấp dẫn lớn, cô sao có thể so với anh, nghe Lương Hòa nói những nữ sinh trong trường đại học S thích anh đếm không xuể kia kìa.
“Phải rồi, tại sao anh lại ở bệnh viện, anh cũng bị ốm sao?’’ Vừa rồi còn hỗn loạn cô đã quên hỏi, lúc này mới chợt nhớ ra.
“Chiều nay anh không có lớp nên tới thăm bố.’’
“Bây giờ chú ấy còn đang làm việc sao?’’
“Lúc anh đi ra, ông ấy đã vào phòng phẫu thuật rồi.’’
“Ồ, vậy sao?’’ Cô vốn còn muốn đi theo anh chào hỏi Kỷ Lẫm nhưng chú ấy vừa vào phòng phẫu thuật, chắc chắn sẽ không thể đi ra ngay được.
Hai người đi đến phòng thuốc mua thuốc và hai chai nước muối sinh lý.
Sau khi được chuyền nước, Thời Cấm liền đi đến trước mặt Kỷ Hoài.
“Kỷ Hoài, anh nói thật đi, vừa rồi có phải anh ghen hay không?’’
Lỗ tai Kỷ Hoài biến thành màu đỏ ửng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản chăm chú nhìn điện thoại di động, hoàn toàn phớt lờ cô.
Thời Cấm cười khúc khích rồi đưa tay chọc chọc bắp đùi anh, “Anh đừng chối cãi nữa, lỗ tai anh đỏ lên hết rồi kìa.’’
Hiện tại cô đã phát hiện ra một bí mật nho nhỏ của Kỷ Hoài, mỗi lần anh xấu hổ thì lỗ tai sẽ vô thức đỏ bừng, lúc đầu cô vẫn còn rất ngạc nhiên, thực sự không nghĩ đếm một người như Kỷ Hoài cũng sẽ có lúc xấu hổ.
Kỷ Hoài cũng cảm nhận được nhiệt độ của tai mình, anh bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói: “Em đừng lộn xộn nữa, nếu như đụng phải cánh tay đang chuyền nước kia, đến lúc đó đau cũng đừng khóc.’’
Thời Cấm nhìn cánh tay đang chuyền nước của mình, cổ họng chuyển động mấy cái.
Cô có thể tưởng tượng ra được nỗi đau ray rứt kia, nghĩ đến đây cô cũng không dám lộn xộn nữa, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.*
( Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến. Nguồn: Sưu tầm.)
Thời Cấm dựa đầu vào bả vai Kỷ Hoài, từ từ nhắm mắt lại.
Một lát sau, Kỷ Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Người này vậy mà lại dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, duỗi tay chạm vào gò má của cô, nóng bỏng, ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi nóng, xem ra trong người nhất định là vô cùng khó chịu.
Kỷ Hoài nhìn người con gái trong lòng mình, trái tim bỗng trở nên mềm mại, ánh mắt dịu dàng không giống thường ngày.
Sau khi chuyền xong một bình nước, một người y tá đến đổi bình khác cho Thời Cấm.
Trong lúc đổi bình, ống dẫn khẽ đung đưa dẫn đến đầu kim cắm trên mu bàn tay cô cũng hơi dịch chuyển, cơn đau khiến Thời Cấm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Có thể cẩn thận hơn một chút được không?’’ Kỷ Hoài nói với y tá.
Cô ý tá nhỏ này có lẽ chỉ là thực tập sinh vừa tới đây làm việc không sao lâu, nghe Kỷ Hoài nói như vậy, vội vàng bày tỏ sự áy náy, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Y tá trưởng, chị thấy không, chàng trai kia đối với bạn gái thật tốt, thật hâm mộ.’’ Cô y tá nhỏ nói với y tá trưởng ở bên cạnh.
Y tá trưởng nhìn về phía cô ấy chỉ, “Em nói chàng trai kia sao?’’
“Vâng, rất chu đáo ân cần nha, còn rất đẹp trai nữa chứ.’’
“Em biết cậu ta là ai không, cậu ta là con trai của trưởng khoa Kỷ đấy.’’
“Trưởng khoa Kỷ Lẫm?’’
“Không thể nào, cậu ta thực sự là con trai của trưởng khoa Kỷ sao?’’ Cô y tá nhỏ không dám tin.
“Em là người mới, không biết cũng không có gì lạ.’’ Y tá trưởng vỗ vỗ vào bả vai cô.
“Được rồi, nhanh đi làm việc đi, người ta đã ở bên nhau được hai năm rồi