Chờ Gió, Đợi Em

Chương 61


trước sau

"Kỷ Hoài, em cảm thấy tối nay tuyết sẽ rơi nhiều đấy.’’
 
Kỷ Hoài vừa bước ra từ phòng tắm đã nghe  được Thời Cấm đang nói chuyện với mình, anh ngẩng đầu nhìn sang thì thấy cô đang ghé vào ô cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm vào cảnh vật bên ngoài ô cửa sổ thủy tinh.
 
Anh nhấc chân đi đến, bên ngoài quả thật tuyết càng  ngày càng lớn hơn, chỉ trong một thời gian ngắn, xung quanh đều là một mảnh trắng xóa.
 
Lại cúi đầu nhìn xuống gò má của cô, anh bật cười một tiếng, duỗi tay kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
 
Gò má Thời Cấm dán chặt vào bộ ngực ấm áp của anh, bởi vì vừa mới tắm xong cho nên mái tóc còn chưa khô, những giọt nước còn đọng lại chảy xuống làm ướt gò má cô, cô ngẩng đầu nhìn lên.
 
“Để em lau tóc cho anh nhé.’’
 
Kỷ Hoài nhìn người con gái trước mặt , bỗng nhiên cúi người bế ngang cô đi đến bên mép giường, còn Thời Cấm thì ngồi trên bắp đùi anh, cầm lấy khăn lông nghiêm túc lau khô tóc.
 
“Được rồi.’’ Lau khi lau  xong, Thời Cấm ném khăn lông sang một bên, chuẩn bị trượt xuống khỏi người Kỷ Hoài  nhưng lại phát hiện người này đang quấn chặt lấy mình, ánh mắt nhìn cô như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống vậy.
 
Thời Cấm đã không còn ngại ngùng như lúc  ban đầu, cô nhếch môi cười một tiếng, chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh, từ từ  dán sát vào tai anh.
 
“Muốn sao?’’
 
Vừa dứt lời, cô thành công cảm giác được cơ thể Kỷ Hoài trong chốc lát trở nên cứng đờ.
 
Ngay sau đó cô bị anh kéo cách ra một chút, không nói một lời, đôi môi nóng bỏng lập tức dán lên môi cô.
 
Thời Cấm cũng không giãy giụa  náo loạn, vòng tay qua cổ anh,  nhiệt tình đáp cả lại, hai đôi môi dán sát vào nhau, đầu lưỡi khiêu khích trêu chọc anh.
 
Cảm giác được nhiệt độ trên người Kỷ Hoài càng ngày càng cao, bàn tay đang đặt trên eo cô từ từ siết chặt, bộ ngực mềm mại dán chặt ở trên lồng ngực rắn chắc của anh.
 
Khi nụ hôn của hai người triền miên khó có thể tách rời thì anh lại đột nhiên rút lui, ôm cô xoay người ấn lên giường,  quỳ xuống hai bên người cô, đưa tay vén quần áo ngủ trên người, Thời Cấm đồng thời duỗi tay tắt ngọn đèn ngủ đặt ở tủ đầu giường.
 
Ở trong ánh đèn mờ tối, anh lưu loát lột cô sạch sẽ, khẽ nâng chân cô gập về phía trước.
 
Trải qua một trận triền miên mãnh liệt, Kỷ Hoài dùng khăn lông mềm mại giúp Thời Cấm lau người.
 
“Đứng lên một lát để anh đổi ga trải giường được không?’’
 
Thời Cấm ngoan ngoãn đứng dậy, cả người cô trần truồng trong không khí khiến Kỷ Hoài miệng lưỡi khô nóng , nhưng anh vẫn cố kiềm chế bản thân mình, khoác chiếc áo ngủ  lên cho cô rồi tiếp tục cúi người làm việc.
 
 Thời Cấm đứng bên cạnh nhìn người đàn ông của mình đang chăm chú đổi ga trải giường, bên dưới anh mặc một chiếc quần thể thao, Kỷ Hoài mặc loại quần áo này nhìn qua có vẻ gầy guộc mỏng manh, nhưng bên trong đó là một dáng người cực đẹp.
 
“Được rồi, em lên giường trước đi.’’
 
Kỷ Hoài vừa nói vừa cầm tất cả những ga trải giường đã được đổi ở trên mặt đất đi đến phòng tắm.
 
Thời Cấm trèo lên giường, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng máy giặt vang lên trong phòng tắm, rồi anh đi ra ngoài.
 
Cô chủ động giúp anh vén chăn lên, Kỷ Hoài nằm xuống, thuận thế ôm cô vào trong ngực.
 
Ở trong lồng ngực anh tựa như một liều thuốc ngủ, chỉ cần dán chặt vào đó, chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ đã ập đến, Thời Cấm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Kỷ Hoài hôn lên vầng trán mịn màng của cô, ôm chặt lấy cô rồi từ từ nhắm mắt lại.     
 
*
Trận tuyết này đã kéo dài trong nhiều ngày, bên ngoài tuyết còn đọng lại một lớp thật dày.
 
Tiết này Thời Cấm không có lớp, các giáo viên khác trong phòng làm việc cũng đã đi dạy, chỉ còn một mình cô ngồi trước bàn làm việc xem máy tính, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
 
“Mời vào.’’ Cô ngẩng đầu lên nói.

 
Cánh cửa được mở ra, có một người bước vào.
 
Trương Nhàn Ninh?
 
“Dì?’’ Thời Cấm kinh ngạc đứng bật dậy, rồi vội vàng đi tới bên cạnh bà.
 
“Dì, gì có khỏe không?’’
 
“Dì, dì mau ngồi xuống đi.’’ Thời Cấm rót cho bà một tách trà nóng.
 
“Mời dì uống trà.’’
 
Trương Nhàn Ninh nhấp một ngụm trà, sau đó cầm lấy bàn tay Thời Cấm.
 
“Dì…’’
 
“Nếu không phải gì nghe Lôi Lôi nói, dì cũng không biết chuyện con đã trở về nước.’’
 
Thời Cấm mím chặt môi, “Con xin lỗi, con…’’
 
“Coi như con và tiểu tử kia không còn quan hệ gì nữa, nhưng dì đối với con cũng không tệ, con cũng phải đến thăm gì một chút, nói cho gì một tiếng chứ.’’
 
Hôm nay Kỷ Lôi Lôi đến nhà bà, đột nhiên cô bé có nhắc đến Thời Cấm, nói  gì mà thím nhỏ của nó đã trở về, làm việc cùng một trường đại học với chú nhỏ, nhưng mà hình như thím nhỏ không thích nói chuyện với chú ấy cho lắm.
 
Lúc ấy nghe được những lời này, bà như lạc trong sương mù, vội vàng gọi điện cho Kỷ Hoài hỏi rõ mọi chuyện, ai ngờ lại  không thể nào liên lạc được, chắc là đang ở trong lớp, nhưng trong lòng bà giống như mèo cào, vô cùng khó chịu  vì vậy liền đem Kỷ Lôi Lôi giao cho Kỷ Lẫm, rồi lái xe tới Đại học S.
 
“Dì, thật ra con và Kỷ Hoài…’’
 
“Cấm Cấm, con không cần nói, dì đều hiểu hết, mặc dù không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng dì biết con là một đứa bé ngoan, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc nuối, hai đứa nói chia tay liền chia tay, trong lòng dì vô cùng khó chịu…’’
 
“Không phải vậy, dì…’’
 
“Không phải dì đang nói giúp cho Kỷ Hoài đâu, nhưng nó thật sự yêu con, những năm qua dì đều để ý, trong lòng nó chỉ có một mình con mà thôi, những người khác giới thiệu đối tượng cho nó, nó liền trực tiếp từ chối, còn nói là đã có bạn gái rồi, cô ấy đang đi du học, dì và chú cũng giúp nó khẳng định điều này, người ngoài không biết chuyện còn thực sự nghĩ… Nhưng chúng ta rất rõ ràng, có thể đứa con trai này của dì rất bướng bỉnh, không phải con thì không thể.’’
 
“Cót két.’’
 
Cánh cửa văn phòng được mở ra, một thầy giáo bước vào.
 
“Cô Trương, tại sao cô lại tới đây, đến thăm con dâu sao?’’
 
Mọi người đều biết Trương Nhàn Ninh là mẹ của Kỷ Hoài, trước đây đã tới mấy lần, chỉ là hết lần này tới lần khác đều đến vào lúc Thời Cấm không có tiết dạy ở trường.
 
Tâm trạng của Trương Nhàn Ninh không tốt lắm, sững sốt mấy giây rồi hỏi.
 
“Con dâu?’’
 
“Đúng vậy, chuyện của cô Thời và thầy Kỷ trong trường này có người nào không biết đâu, hai người từ thời còn học cao trung đã ở bên cạnh nhau, bây giờ

đã trở thành một cặp đôi khiến toàn trường hâm mộ đấy, không thể không nói, cô Trương, cô thật có phúc, ai da, không nói nữa, tôi chỉ tới lấy đồ rồi phải lập tức quay lại dạy tiếp đây, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi.’’ Vừa nói, thầy giao kia đến bàn làm việc của mình cầm một quyển giáo an rồi vội vàng ra ngoài.
 
Một lúc lâu sau Trương Nhàn Ninh cũng không thể phản ứng kịp thời.
 
Thời Cấm hơi lúng túng: “Chuyện là... Dì, vừa rồi con vẫn luôn muốn nói với dì, con và Kỷ Hoài vẫn ở bên cạnh nhau, nhưng…’’
 
Trương Nhàn Ninh lại nhìn Thời Cấm một lần nữa, hốc mắt nhất thời đỏ bừng,  Thời Cấm bỗng hoảng hốt đến luống cuống tay chân, vội vàng an ủi: “Dì, dì đừng khóc…’’
 
Thấy dáng vẻ luống cuống này của cô, Trương Nhàn Ninh đưa tay xoa xoa mắt mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
 
“Dì không khóc, dì đang rất vui vẻ.’’

 
Bà nắm chặt lấy tay cô: “Cấm Cấm, những lời mà thầy giáo kia vừa nói là sự thật sao?’’
 
“Vâng, là sự thật.’’ Thời Cấm gật đầu khẳng định.
 
“Thật tốt, thật tốt… Thật là quá tốt.’’
 
 *
Thời Cấm kể chuyện Trương Nhàn Ninh đã tới đây cho Kỷ Hoài biết, buổi tối hôm đó, Kỷ Hoài liền dẫn cô về nhà ăn cơm.
 
Bởi vì đã gặp mặt bố mẹ của Kỷ Hoài, bọn họ cũng đã đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng mà chuyện chung thân đại sự này không thể được quyết định bởi một bên, vì vậy, ngay tối hôm đó, Thời Cấm đã gọi một cuộc điện thoại cho Dư Thu.
 
Dư Thu không nói gì, ngược lại giọng điệu của Thời Quần không được tốt lắm, bảo ngày mai mang người về hẳng nói.
 
Nghe những lời này của bố mình, trong lòng Thời Cấm hơi hoảng hốt, Kỷ Hoài đang đứng ở bên cạnh, dĩ nhiên cũng nghe được câu nói của Thời Quần, anh xoa đầu cô an ủi.
 
“Không sao đâu, đừng lo lắng.’’
 
*
 
Ngày hôm sau.
 
Thời Cấm dẫn Kỷ Hoài về nhà, khi đứng trước cửa, cô không gõ cửa mà chỉ chăm chú dặn dò anh.
 
“Bố em nói chuyện hơi thẳng thắn, cho nên lát nữa anh…’’
 
Kỷ Hoài khom người hôn lên đôi môi cô, ngăn chặn lời nói sắp phát ra.
 
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.’’
 
Thời Cấm mỉm cười ôm lấy cổ anh, hôn đáp trả lại một cái, lúc này mới gõ cửa, chỉ một lát sau, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, người tới mở cửa là Dư Thu.
 
“Đến rồi sao, mau vào đi, ngoài trời lạnh lắm.’’
 
Dư Thu vẫn thật lòng thích Kỷ Hoài, khi hai người còn học đại học Thời Cấm cũng đã từng dẫn Kỷ Hoài về nhà, người lớn hai bên đều biết.
 
Kỷ Hoài cười một tiếng: “Dì, đây là lễ vật cháu mang cho dì và chú, đều là một số  đồ dinh dưỡng.’’
 
“Đứa nhỏ này, tới là tốt rồi, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì, có nặng không?’’
 
“Không nặng, không sao đâu dì.’’
 
“Được rồi, được rồi, mau thả xuống đi.’’
 
Kỷ Hoài bỏ quà xuống, anh nhìn Thời Quần, từ lúc anh bắt đầu đi vào, Thời Quần thậm chí còn chưa thèm nhìn anh một cái.
 
Dư Thu cũng phát hiện điều này, bà kéo kéo Thời Cấm: “Cấm Cấm, con vào giúp mẹ nấu cơm đi.’’
 
Thời Cấm lo lắng nhìn Kỷ Hoài một cái, Kỷ Hoài cũng cho cô một ánh mắt trấn an.
 
Dư Thu kéo con gái mình vào phòng bếp: “Không sao đâu, chuyện của hai người bọn họ vẫn phải cần chính họ giải quyết thôi.’’
 
Kỷ Hoài đến bên cạnh Thời Quần: “Chú.’’
 
Thời Quần đang cho những chú rùa trong bể bơi nhỏ ăn, không để ý đến anh.
 
“Chú, cháu giúp chú cho ăn.’’ Kỷ Hoài vê một viên thức ăn cho rùa ném vào.
 
“Chú…’’
 
“Nói thật, chú không hy vọng hai đưa đến với nhau.’’ Thời Quần nói.
 
Động tác trong tay của Kỷ Hoài dừng lại một chút.
 
Khi hai đứa còn học đại học, ông thật sự rất coi trọng Kỷ Hoài, chính ông cũng từng nói, bản thân cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông đầy triển vọng và thành đạt.
 
Nhưng sau khi xảy ra một loạt chuyện như vậy, Kỷ Hoài từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện dù chỉ là một lần, năm đó vợ chồng ông bỏ hết công việc trong nước để cùng Thời Cấm ra nước ngoài chữa trị, những năm đó có lẽ là khoảng thời gian mà cả cuộc đời này bọn họ không thể nào quên được, đó là những ngày tháng suy sụp nhất của Thời Cấm, cũng là tháng ngày vợ chồng ông khó có thể chịu đựng nhất.
 
Nhìn đứa con gái duy nhất càng ngày càng gầy gò, tấm lòng của bậc làm cha mẹ như bọn họ đau khổ biết bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ người trong cuộc mới hiểu.
 
Về sau nữa, đôi chân của Thời Cấm dần dần bình phục, có thể nhảy múa lại như trước kia, ông và vợ mới trở về thành phố S,  mặc dù nhìn vẻ bề ngoài con gái ông đã giống như một người bình thường, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một vết sẹo không thể xóa nhòa, bọn họ cũng không dám nói, chỉ đành để mặc mọi chuyện.
 
Tuy nhiên, hiện tại Kỷ Hoài và Thời Cấm lại không nói tiếng nào ở bên nhau, người làm cha như ông vẫn còn một chút hoang mang trong lòng.
 
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện