Bờ môi người đàn ông không dịu dàng cũng chẳng mạnh bạo, in nụ hôn nóng bỏng mềm mềm lên gò má mát rượi.
Hành động gấp gáp thô lỗ không hề phong độ ga lăng chút nào, mà cứ như muốn ăn thịt người, muốn uống cạn máu, muốn mau chóng cướp lấy, muốn đánh dấu chủ quyền.
Cơn mưa rào rạt xối xả ngoài cửa sổ xe như tách biệt hai thế giới, đập từng nhát vào da thịt và trái tim Miêu Tĩnh, là xao động bất an, là xa cách lâu ngày, cũng là hàng ngàn gợn sóng.
Cô thở gấp, cố gắng kiềm chế.
Cái hôn nồng nhiệt tràn khắp khuôn mặt, cuối cùng rời xuống cánh môi, hung hăng bừa bãi, cướp đoạt hơi thở và nước bọt của cô.
Mùi thuốc lá lành lạnh như hóa gông cùm xiềng xích ghìm chặt, làm toàn thân Miêu Tĩnh bủn rủn, viền mắt trướng đau, cho đến lúc tứ chi cứng ngắc tê liệt.
Miêu Tĩnh hít thở khó nhọc, run rẩy giơ bàn tay tát Trần Dị một cái thật mạnh.
Âm thanh vang trong khoang xe cực kỳ giòn giã.
Trong cơn sóng lòng cuộn trào, Trần Dị bị đau, anh đơ người một thoáng, ngước cặp mắt thăm thẳm màu mực nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú yêu kiều và đôi đồng tử như nước mùa thu của cô.
Cơ hồ theo bản năng, anh kéo luôn Miêu Tĩnh từ ghế phụ qua bên ghế lái.
Người Miêu Tĩnh bị nhấc hẳn lên, hai chân trắng nõn đạp vào lưng ghế.
Cô liên miệng gọi tên Trần Dị, chỉ giây lát đã bị hai bàn tay to dày kéo sang không gian ghế lái chật chội, ngã ngồi trên thân hình rắn chắc, nồng nặc mùi thuốc lá của người đàn ông.
“Trần Dị! Trần Dị! Anh điên rồi phải không?!”
Mặt anh còn hằn dấu tay, nhịp thở dồn dập hơn cả trận mưa ngoài cửa sổ, mắt sáng quắc điên cuồng.
Bị anh kích thích, thể xác lẫn tinh thần Miêu Tĩnh cũng hóa hỗn độn, người nghiêng nghiêng ngả ngả, hai tay vùng vẫy đấm đá.
Chưa kịp nói thêm gì, Trần Dị chỉ vặn vẹo một hai cái tượng trưng, Miêu Tĩnh đã ngồi yên trên đùi anh hệt một con búp bê, mặt đối mặt với anh.
Bắt gặp ánh mắt bướng bỉnh rực sáng của anh, cô nổi giận vung tay định đấm hai cú nữa.
Hình như Trần Dị nhếch mép khẽ cười, bất ngờ bắt lấy cổ tay trắng bóc của cô.
Hai tay Miêu Tĩnh dễ dàng bị anh bẻ quặt ra sau lưng, đè vào vô lăng, như rối gỗ bị giật dậy, không thể nhúc nhích.
Nước mưa chảy dọc cửa kính xe như một bức rèm.
Không gian nhỏ hẹp ngột ngạt, tư thế ám muội nhường này, chẳng có thẹn thùng hay tim nổi trống, cũng chẳng có hoảng hốt hay lo sợ, chỉ có hai đôi mắt đẹp ngời sáng kiên định đang chăm chú nhìn đối phương.
“Buông ra.”
Miêu Tĩnh nhíu mày quát lớn, áo khoác tuột khỏi vai, lồng ngực gầy gầy và vòng eo mảnh mai nhấp nhô theo nhịp hít thở, làn váy quấn quanh người anh.
Cô ngồi trên đùi anh, cảm nhận được rõ đường nét cơ đùi thẳng tắp và sự căng chặt.
“Không buông.”
Ánh mắt dữ tợn, ăn nói cũng ngang ngạnh.
Nhìn bờ môi đỏ au của cô, mắt anh chợt tối đi, tiếp tục ghé người đến muốn hôn.
Cằm Miêu Tĩnh bỗng nâng lên, né tránh môi anh, ngửa cần cổ thon thả thở dốc.
Với anh mà nói, hôn chỗ nào cũng làm anh thấy mãn nguyện.
Khi đôi môi nóng cháy dán vào mình, Miêu Tĩnh run bần bật, giãy giụa hòng thoát khỏi vòng giam giữ của anh, lớp vỏ bọc lạnh lùng sắp sửa vỡ vụn, giọng run run: “Trần Dị, anh đừng quá đáng, em có bạn trai.”
Người anh run kịch liệt, ngay cả giọng nói khàn đặc cũng run theo: “Cô có bạn trai rồi còn dám lại gần tôi? Có bạn trai còn không biết vạch rõ ranh giới với tôi? Cô không biết tôi là ai à?”
Trong tình cảnh này, sức chống cự hóa con số không tròn trĩnh, người là dao thớt, ta là cá thịt.
“Trần Dị.” Miêu Tĩnh gắng trấn định, lạnh giọng nghiến chữ qua kẽ răng: “Anh đừng đụng vào em… anh cũng có bạn gái, anh cũng có phụ nữ xếp hàng chờ được ngủ với anh.”
“Chia tay rồi, tôi không ngủ.”
Anh rải chi chít những nụ hôn, vẫn thơm ngát và ngọt ngào như trong ký ức.
Mái đầu húi cua cọ xát khiến cô run run ngứa ngáy, như thể là phiến lá phất phơ trong gió rét.
“Là tự cô đòi về đây, là cô chủ động khiêu khích tôi, là cô phạm quy trước.” Môi anh lại mơn trớn, người cô lại được dịp run bắn.
“Miêu Tĩnh, là tự cô gây chuyện…”
Trần Dị nhẫn nhịn tới giờ phút này, anh đã gạt bỏ hết mọi luân lý ràng buộc từ lâu.
Đây đâu phải người khác, đâu phải anh chưa làm vậy bao giờ, đâu phải anh chưa từng nếm thử mùi vị ấy.
Nằm mơ anh cũng luôn luôn nghĩ về, nằm mơ anh cũng không thể quên đi nổi.
Miêu Tĩnh nhắm nghiền hai mắt ửng đỏ, nuốt nước bọt, cụp vai, xẵng giọng: “Trần Dị, anh có tin em báo cảnh sát không?”
“Tin, mẹ kiếp cô là kẻ có khả năng vì việc nước quên tình nhà nhất đấy.” Anh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mơ màng đẹp đẽ của cô, mắt đỏ hồng dập dờn ánh nước.
Anh khẽ buông tiếng cười khàn khàn, thả hai tay cô ra, móc điện thoại đưa tới trước mặt cô, nhướng hàng mày kiếm: “Cô gọi điện đi, gọi cảnh sát đến bắt tôi, tống tôi vào trong tù để cho Lư Chính Tư biết.
À, đúng rồi, cậu ta có biết ngày xưa chúng ta từng hôn nhau, từng ngủ với nhau không?”
Lời anh nói quá càn rỡ, thần sắc Miêu Tĩnh sa sầm, nghiêm mặt, quay đầu đi.
Trần Dị nhìn cô không chớp mắt, lòng hơi se lại, cố tình giả vờ như không để ý, hai tay thong thả khóa chặt eo cô: “Tôi có làm đâu chứ, cô chả chê tôi có bệnh đấy ư? Tôi chỉ muốn hôn cô cái thôi, hôn thì không tính là phạm pháp nhỉ.”
Anh chớp mắt, dán sát người cô, tì trán lên má cô, chất giọng mê hoặc: “Miêu Tĩnh… có muốn hôn không? Hôn ở môi này, rồi tôi thả cô về? Hay là chúng ta cứ ngồi trong xe hết đêm nay, hửm?”
Anh duỗi ngón tay, xoay khuôn mặt mềm mại mà ương bướng của cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chạm nhau, trán tựa trán, chóp mũi khẽ vuốt ve.
Rồi anh mỉm cười, như đong đầy tình cảm lưu luyến, vô cùng vô tận.
Tim Miêu