Hai người với chiều cao chênh lệch nổi bật giữa đại sảnh đông đúc người đến người đi, cả hai chỉ mải nói về một người duy nhất, chẳng thèm quan tâm đến một ánh mắt từ lầu hai nhìn xuống.
"Gần đây bà Tống cứ giục chị ấy mãi, vốn A Từ cũng không vui lắm, nhưng cũng không tiện làm bà mất mặt nên mới đồng ý." Tô Hoà Miêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều: "Hay anh tìm A Từ hỏi thử xem sao?" Qua hai thành phố mà vẫn vô cùng tích cực chủ động hẹn Ôn Từ hết lần này đến lần khác, cho dù cô ấy chưa từng yêu đương thì cũng thấy Thịnh Kinh Lan có ý với Ôn Từ.
Trai xinh gái đẹp là một tổ hợp cảnh đẹp ý vui, nếu hai người bọn họ thành đôi thì cũng xem như là một cặp tuyệt vời.
Tô Hoà Miêu chắp tay trước ngực, tự khen thưởng cho trí thông minh của bản thân, bước từng bước vui vẽ lên tầng trên.
Vừa đến hành lang, khuôn mặt tươi cười của Tô Hoà Miêu đã biến mất, bởi vì cô ấy thấy con người khiến người ta ghét bỏ — Đường Lâm Lăng.
Cô ấy vừa muốn tránh đi thì người nọ đã đi từ bên kia tới, lại còn vừa cười vừa thân thiết kêu tên cô ấy: "Hoà Miêu, người đàn ông ban nãy là ai thế?"
Tô Hoà Miêu không thèm nể mặt cô ta, xem thường: "Cô quan tâm làm gì?"
Mỗi lần A Từ gặp ả đàn bà này sẽ đều không vui, cô cũng chẳng cần khách sáo với Đường Lâm Lãng làm gì.
Cô ấy lắc đầu, đi vượt qua Đường Lâm Lãng, còn cố tình xoay người huých vào phía bên kia một chút.
Đường Lâm Lãng ôm cánh tay "au" một tiếng, nhíu mày hung dữ rồi trừng mắt liếc theo bóng dáng cô nàng.
Tô Hoà Miêu nhếch mép, nghênh ngang vênh váo lướt qua Đường Lâm Lăng.
Cô ấy không hề hay biết, người đàn ông trong lời cô ấy suýt thì chạy quá tốc độ.
Linh Lung Các toạ lạc ở nơi đông đúc phồn hoa nhất thành phố, thế nên các xe chỉ có thế chạy với tốc độ giới hạn.
Lần thứ ba đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, Thịnh Kinh Lan đạp manh phanh lại.
Xem mắt à...
Sự tán tỉnh của anh đã quá rõ rằng, thế nhưng trong hoàn cảnh như vậy mà Ôn Từ vẫn sẵn lòng làm quen với người khác, điều đó chỉ chứng tỏ rằng anh đã cho Ôn Từ quá nhiều thời gian và không gian riêng.
Những thứ mà anh coi trong thì không bao giờ có chuyện từ bỏ giữa chừng.
Còn mười mấy giây nữa là đèn xanh, Thịnh Kinh Lan đã gọi điện thoạt
Khi đèn xanh bắt đầu đếm ngược, anh nói với đầu đây bên kia: "Cô Ôn, cuối tuần vui vẻ." Lúc Thịnh Kinh Lan gọi điện đến, Ôn Từ mới vừa ra khỏi phòng làm việc của Ôn Như Ngọc không lâu, cô đang đứng trong sản để hoà hoãn lại cảm xúc, một chút nữa còn phải gặp bà ngoại.
Điện thoại vừa bắt, cô cũng chưa trả lời lại.
Bởi vì cuối tuần của cô không hề vui vẻ.
Gần đây, hầu như ngày nào Thịnh Kinh Lan cũng sẽ đến Linh Lung Các chờ cô tan làm, rồi hai người sẽ cùng đi ăn tối.
Thế nhưng hôm nay có việc, cô chỉ đành từ chối: "Hôm nay không thế đi ăn với nhau rồi."
Nhưng bên kia lại nói: "Không đi ăn, chỉ là tôi muốn đưa cô một món quà."
"Sao tự dưng anh lại tặng quà?" Gần đây hình như không có lễ lộc gì, cũng không có sự kiện đặc biệt nào cả.
"Tặng quả thì không cần lý do." Những lời này anh từng nói với Ôn Từ không dưới một lần: "Nếu cô Ôn tiên thì có thể ra cửa nhận?
Lời anh nói làm Ôn Từ ngạc nhiên: "Anh đang ở gần nhà họ Ôn à?"
"Vừa mới đến." Sau khi chắc chắn Ôn Từ hiểu ý mình, Thịnh Kinh Lan cố ý nói về món quà anh tặng: "Một cái trâm cải làm thủ công mà thôi, không quá đáng giá, vừa hay cô Ôn có thể xem xem món đồ này có xứng đáng với nhiều ngày công không?" Một món quả thủ công tinh xảo rất hấp dẫn với người luôn kiên trì phát triển nghề thủ công truyền thống như Ôn Từ.
Một món đồ nhỏ nhắn, nguyên liệu cũng không quý giá, nhưng qua bàn tay nghệ nhân lại có ý nghĩa lại không gì sánh được.
Ôn Từ ra ngoài cửa.
Cô rối rắm với nhiều suy nghĩ đến mức không còn sức đầu để nghĩ xem tại sao Thịnh Kinh Lan lại biết bây giờ cô đang ở nhà.
Ôn Từ nhìn chiếc xe ở vị trí quen thuộc kia, đột nhiên nhớ ra mình từng hỏi Thịnh Kinh Lan tại sao lại mua xe ở thành Nam làm gì, hoá ra đây là lý do.
Cô khom người ngồi vào ghế phụ lái, người bên canh đưa sang một cái hộp gỗ có vẻ khá nặng: "Tự tay mở thử?"
Cô vươn tay nhân hộp, cùng lúc đó cũng ngửi thấy một mùi gỗ thơm ngọt mà không ngấy, lại thêm phần tò mò và chờ mong với món quả này.
"Cach cạch" Tiếng ấn khoá vang lên, cô mở nắp hộp, chiếc trâm cải được gói ghém cẩn thận khiến mắt Ôn Từ sáng lên.
Chiếc trâm gỗ được điêu khắc tinh tế lại khảm thêm những viên ngọc sáng lộng lẫy, lịch sự tao nhã nhưng cũng không hề tầm thường.
Cô không có cách nào từ chối món quả này.
Ôn Từ nấng hộp gỗ, vô cùng cần thận lấy trâm cải ra: "Tôi rất thích món quả này, cảm ơn anh."
"Đó là vinh hạnh của tôi." Thịnh Kinh Lan cũng không kế công, bỗng nhiên đối đề tài: "Buổi tối cô còn có việc sao?" "Có một bữa tiệc." Ôn Từ buột miệng thốt ra, cô cũng không suy nghĩ hàm nghĩa sâu xa trong câu nói đó.
Những ngón tay đặt trên vô lăng của người đàn ông bỗng nhiên siết chặt, ý cười nơi đáy mắt cũng dần biến mất.
Trong mắt Ôn Từ chỉ còn mỗi chiếc trâm gỗ cải tóc, cô không phát hiện sắc mặt người bên canh thay đổi mà chỉ tùy ý nói thêm: "Tôi định đi gặp đối tác làm ăn với bà ngoại."
"Thế à?" Anh ngẫm lại suy đoán chắc nịch của Tô Hoà Miêu, người đàn ông âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, giả vờ hào phóng, "Vậy cô cứ bận trước đi."
Đúng là đã không còn sớm nữa, Ôn Từ cũng không thể trì hoãn thêm nữa, cô yên lặng nhìn chăm chăm chiếc trầm cải gỗ hai giấy, không nói một lời rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Sau đó, Thịnh Kinh Lan phát hiện lời mời kết bạn đã bị bỏ quên một thời gian dài của anh đã được đồng ý.
Ôn Từ không phải người bi quan, chuyện cãi nhau với mẹ làm ảnh hưởng tâm trạng của cô, nhưng cô cũng nhận được một phần vui vẻ khác.
Cô thích món quả này, càng biết ơn người đã tặng phần quả này, có thể xuất hiện ngay đúng lúc tâm trạng cô không ổn.
Ôn Từ đồng ý lời mời kết bạn, lại gửi thêm một tin nhắn: [Thiếu anh một bữa mời khách, lần sau ăn với nhau anh chọn địa điểm nhé.]
Gửi xong tin nhắn, Ôn Từ cất điện thoại đi về phía viện của bà ngoại.
Ban ngày ở Linh Lung Các nhân được cuộc gọi từ bà ngoại, bà nói có một vị khách cũ đến thành Nam, hẹn gặp vào hôm nay.
"Bà ngoai già rồi, có một vài công việc cũng nên giao cho mấy người trẻ các cháu làm thôi." Bà biết cháu gái mình có khả năng ứng phó nên đặc biệt dẫn cô đi cùng để thiết lập mối quan hệ mới với đối tác.
Ôn Từ đi cùng bà ngoại, mọi chuyện tại bữa tiệc cũng vô cùng thuận lợi, người kia biết cô là cháu ngoại của Tống Lan Chi thì cũng không cố tình làm khó dễ, thậm chí còn khen cô tuổi trẻ tài cao.
Hai chuyện tốt liên tục đánh bay cảm xúc phiền não của Ôn Từ, trên đường về nhà, vài lần cô cũng muốn nhắc đến chuyện Linh Lung Các với bà ngoại, nhưng cũng lại sợ giờ bà đã già mà còn phải vất vả, nên chỉ đành tạm thời giấu đi.
Chuyện thay đổi thành thêu máy vẫn chưa ngã ngũ, vì Linh Lung Các, cô vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh với mẹ mình.
Hai ngày tiếp theo, Ôn Từ theo dõi chặt chẽ Linh Lung Các, không cho Đường Lâm Lãng nhúng tay vào việc quản lý.
Cùng lúc đó, cô lại càng tích cực với đối tác bà ngoại giới thiệu, vô cùng thuận lợi ký được hợp đồng cung ứng các thành phẩm thêu trong một năm.
Bên kia chuẩn bị rời đi nên Ôn Từ đặt tiệc tối ở Bạch Vân Gian để tiễn khách.
Sau khi trò chuyện thoải mái trong bữa tối, vị đối tác nhiệt tình lại bất ngờ nângly.
Ôn Từ hơi do dự, nhưng cô vẫn nâng ly kính rượu chúc cho việc hợp tác thuận lợi.
Bữa ăn bình thường kết thúc, trợ lý đi theo Ôn Từ tiền khách lên xe.
Gió đêm thổi tới, Ôn Từ hít thật sâu không khí trong lãnh, cảm giác nhẹ nhàng hằn.
Trợ lý đứng ở bên cạnh cô: "Cô Ôn Từ, A Phi dừng xe ở bên kia đường, chúng ta đi qua thôi."
Ôn Từ gật đầu: "Ừ."
Sau khi lên xe, Ôn Từ lấy di động ra, bấm mở tin nhắn.
Ôn Khanh Khanh: [Đã ký được hợp đồng, cũng đã tiễn khách hàng]
S: [Đỉnh như vậy sao? Về sau phải nhờ đến bà chủ Ôn rồi.] Anh trêu chọc cô vô cùng rõ rằng, cách xưng hô cũng thay đổi xoành xoạch, Ôn Từ rất thích nói chuyện phiếm với anh, Thịnh Kinh Lan cũng rất dẻo miệng hay khen.
Ôn Khanh Khanh: [Gần đây anh làm gì ở thành Nam thế?]
S: [Đang đợi bà chủ Ôn phát tài dẫn đi ăn đây.]
Ôn Khanh Khanh: [Vô cùng xin lỗi, gần đây tôi có hơi hận.]
S: [Gọi điện thoai được không?] Ôn Khanh Khanh: [Đang trên xe, có tài xế với trợ lý nữa.]
S: [Một chút nữa?]
Ôn Khanh Khanh: [Được.]
CÓ lẽ là ký được một hợp đồng lớn nên tối nay tâm trạng Ôn Từ rất tốt, chỉ cần đọc tin nhắn của cô đã thấy tràn đầy niềm vui.
Xuống xe, cổ không chờ nổi mà đi nhanh đến viên nhỏ của mình, chỉ cần trở về phòng ngủ là cô có thể nói chuyện phiếm mà không cần e ngại gì, chia sẻ niềm vui hôm nay với người đó.
Sau khi đi qua hành lang, nhìn thấy ngoài sân sáng đèn, Ôn Từ bước nhanh quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới mái hiên.
Ôn Từ đi tới, thăm dò gọi: "Mẹ?" Dưới mái hiên, Ôn Như Ngọc đứng chắp tay sau lưng: "Con đi đâu?"
Ôn Từ thành thật trả lời: "Ăn cơm với khách hàng." Ôn Như Ngọc xoay người lại, thấp giọng hỏi: "Ăn cơm còn có uống rượu à?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Ôn Từ sửng sốt, nhưng trong giây lát cô do dự, Ôn Như Ngọc đột nhiên cao giọng chất vấn: "Mẹ hỏi con, có phải con đã uống rượu với những người đó không?"
"Đúng vậy, nhưng chỉ là kính rượu bình thường." Người đó không phải là dạng vô phép "không uống là không nể mặt" nên cô mới lịch sự đáp lễ lại đối phương.
"Mẹ nhớ là mẹ từng nói không cho con uống rượu với người khác bên ngoài mà?" Ôn Như Ngọc bỗng nhiên nổi giận, "Cười hiền chịu nhục trên bàn tiệc chỉ vì một đơn hàng, Ôn Từ, cánh cứng rồi nên coi lời mẹ nói như nước đổ đầu vịt đúng không?" Lời buộc tội gay gắt cắt đứt hoàn