Một viên kim cương hồng hình trái tim hoàn hào 10,1 carat cứ thế được người ta mua lại với giá trên trời ba trăm triệu đô la Hồng Kòng.
Dụ Dương ôm tim nằm liệt trên ghế, lộ ra biểu cảm sống không bằng chết.
Họ là người làm ngành này, nên khi một vật phẩm vượt quá giá trị bản thân nó, họ sẽ cân nhắc xem có cần sưu tầm hay không, chuyện bỏ ba trăm triệu ra mua một viên kim cương hồng 10,1 carat như Thịnh Kinh Lan hôm nay là lần đầu tiên.
“Kim cương hồng hình trái tim...” Dụ Dương chậm chợp, lúc này mơi vỗ trán phởn ứng lại: “Chẳng nhẽ cậu mua cái này là để tặng người ở thành Nam kia?”
Thịnh Kinh Lan nhướng mày lườm anh ta một cái, dường như muốn nói, bây giờ cậu mới biết à.
Dụ Dương nhíu mày, âm thầm cắn răng nghĩ: Thịnh Kinh Lan đi lừa đào cũng tốn kém phết nhỉ.
Là vì áy náy? Nên mới lấy phần lớn kinh tế ra bồi thường?
Nhưng người như Thịnh Kinh Lan mà cũng biết hổ thẹn ư?
Mọi người lục tục rời khỏi đó, Dụ Dương đi cùng Thịnh Kinh Lan làm thủ tục kết toán xong xuôi, lúc hai người đi đến sành chính lại nhìn thấy bóng dáng màu hồng nhạt kia.
“Dụ Dương.” Tiêu Yên Nhiên đi tới, vô cùng tự nhiên gật đầu chào hỏi, ánh mắt lại dần dần dời về phía Thịnh Kinh Lan.
Sau mấy năm không gặp, người thiếu niên từng kiêu căng ngạo mạn đã càng thêm trưởng thành, thế nhưng vẻ kiêu ngạo ấy vẫn hiển hiện không hề che giấu, đôi mắt đào hoa quyến rũ lúc nào cũng ỏa ra sức hấp dẫn, đến nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng khiến người ta kinh diễm.
“Kinh Lan.” Tiêu Yên Nhiên gọi cái tên từng lặp đi lặp lợi trong lòng không biết bao nhiêu lần, lợi chỉ có thể trò chuyện với anh như một người quen cũ: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thịnh Kinh Lan cầm điện thoại đáp lại một câu, không hề có ý tiếp tục nói chuyện.
Tiêu Yên Nhiên nuốt nước miếng: “Viên kim cương hồng vừa nãy rất quan trọng với anh à?”
Dường như cảm giác câu nói này có ý gì khác, Tiêu Yên Nhiên bổ sung: “Ý tôi là, trước kia trông anh không có vẻ thích sưu tầm những thứ này, con số đấu giá cuối cùng đã vượt quá giá trị của nó.”
Những người quen biết Thịnh Kinh Lan đều biết, mỗi món đồ Thịnh Kinh Lan sưu tầm đều là để đổi lấy một lợi ích cao hơn.
Thịnh Kinh Lan cong môi cười: “Bản thân nó có giá trị bao nhiêu không quan trọng, tôi thấy nó đáng tiền mới là quan trọng.” E b o o k t r u y e.
v n
Tiêu Yên Nhiên còn đang định nói thêm điều gì, Thịnh Kinh Lan đã chặn lời cô ta lợi: “Hai người nói chuyện đi.”
Ý anh là Tiêu Yên Nhiên và Dụ Dương, còn mình thì giơ tay lên, nói một tiếng “Tạm biệt” rồi rời đi mà không hề lưu luyến điều gì.
“Ờm...” Dụ Dương không giỏi giải quyết vấn đề tình cảm, anh ta chỉ thấy vô cùng ngượng ngùng nên vội nói: “Yên Nhiên, tối này chúng tôi còn có chuyến bay, đi trước nhé.
Bao giờ cô về thành phố Cảnh thì hàn huyên tiếp.”
Tiêu Yên Nhiên xoay người nhìn Dụ Dương đang vội vàng bỏ chạy, cùng với bóng dáng đang dần xa của Thịnh Kinh Lan, cô ta vô thức siết chặt chiếc túi trong tay.
Nếu trước đây cô ta không nóng đầu mà đồng ý cho Thịnh Cảnh Ngôn theo đuổi, có phải cô ta với Thịnh Kinh Lan sẽ không đi đến bước đường này?
Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận, trừ khi cô ta phải cố gắng sửa chữa, kiên nhẫn như cách Thịnh Kinh Lan đối xử với một món văn vật bị tổn hại vậy.
Tiêu Yên Nhiên quay lại bên cạnh mẹ mình, nghiêm túc nói: “Mẹ, nửa tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ Thịnh, con phải quay về thành phố Cảnh một chuyến.” • • •
Tiệc mừng thọ của bà cụ Thịnh được sắp xếp vào ngày mười tám tháng Chín, người phụ trách lên kế hoạch cho buổi tiệc đã đưa ra rất nhiều phương án, bao gồm tổ chức trên du thuyền xa hoa và cả hơn thế nữa.
Nhưng nghĩ đến tuổi tác của bà cụ, cuối cùng họ vẫn tổ chức yến tiệc trong trang viên ở thành phố Cảnh.
Ôn Từ chuẩn bị xuất phát vào một tuần trước tiệc mừng thọ, vì bộ sườn xám tặng cho bà cụ Thịnh cần chính bà mặc thử trước, sau khi mặc lên mới chắc chắn là có vừa người hay không, nếu có chỗ nào không hợp thì phải sửa ngay lập tức.
Tống Lan Chi vốn định phái một thợ thêu Tô Châu lão thành tới đưa đồ, nào ngờ Ôn Từ lại chủ động đề xuất tự đi tới thành phố Cảnh.
Lúc nghe thấy tin này, sắc mặt Ôn Như Ngọc rất tệ: “Vừa mới về chưa được bao lâu đã lợi đi thành phố Cảnh rồi.”
Vốn con gái vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh bà, không biết bắt đầu từ bao giờ mà cô càng ngày càng ngang bướng.
“Mẹ, con đã bảo là không được cho nó ra ngoài, mẹ xem lần trước nó ra ngoài một mình suốt một tháng, giờ về nhà mà trái tim cũng hoang dã luôn rồi.” Ôn Như Ngọc định thuyết phục Tống Lan Chi bác bỏ lời thỉnh cầu tới thành phố Cảnh đưa sườn xám của Ôn Từ.
Tống Lan Chi đau đầu ấn thái dương, hỏi con gái: “Thế con không thấy, từ sau khi trở về tâm trạng A Từ thoải mái hơn trước rất nhiều à?”
“Mẹ, ý mẹ là hồi trước A Từ ở nhà mình không vui u?” Ôn Như Ngọc không thể chấp nhộn lời mẹ mình nói: “Nó muốn đi làm thì đi làm, muốn sáng tạo thì sáng tạo, không có việc gì thì đi uống trà, đi nhảy múa với bạn, cuộc sống như vậy còn chưa đủ thoải mái sao?”
“Con đừng có xuyên tạc ý của mẹ.” Tống Lan Chi nói: “A Từ muốn đi đâu thì cứ để nó đi, cuộc đời là của chính nó.
Con lúc nào cũng đỡ đần nó, nó sẽ không học được cách tự bước đi.
Con phải học được cách dần buông tay, con cái có ngã mà con tiến tới đỡ nó dậy, nó mới nhớ được cái tốt của con.”
“Cứ nhốt con bé ở chỗ này, chỉ có thành con giun xéo lắm cũng quằn thôi.”
“Mẹ cứ dung túng nó, tới lúc con bé ra ngoài vấp ngã, người chịu khổ vẫn là A Từ.” Ôn Như Ngọc chỉ mong Ôn Từ bước trên con đường rộng thênh thang mà bà đã dọn sẵn hết các chướng ngại vật.
Tống Lan Chi chỉ ra tâm tư của con gái: “Rõ ràng con rất đau lòng A Từ, cớ gì cứ phải diễn bộ dạng một bà mẹ kế độc ác như vậy?”
“Con...” Tính cách được hun đúc qua các trài nghiệm từ trước đến nay khiến Ôn Như Ngọc không nói ra được những lời sến súa: “A Từ là con gái con, đương nhiên con luôn mong con bé bình an vô sự, sống nhẹ nhàng suốt cả đời.”
Chỉ là một câu chuyện cũ kỹ, mọi người đều biết, Ôn Như Ngọc vẫn không bước qua được bậc thềm trong lòng mình.
Tống Lan Chi cũng không rảnh tiếp tục khuyên con gái, chỉ bảo Ồn Như Ngọc đi: “Nếu con không muốn con bé ra ngoài thì tự đi mà nói.
Nếu A Từ có phản bác, con phải khống chế tâm trạng của mình, đừng có thể hiện thái độ ép buộc bề trên.
Nếu con có thể khiến con bé cam tâm tình nguyện chấp nhộn sự sắp đặt của mình, thì con mới có thể trở thành một người mẹ tốt.”
Đáp án không cần nghĩ cũng biết, Ôn Như Ngọc không thể làm được.
Giữa tháng Chín, Ôn Từ mang theo bộ sườn xám bước lên chuyến bay đến thành phố Cảnh.
Vừa bước ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Thịnh Phỉ Phỉ tới đón chuyến bay đang đứng ngay ở chỗ lối ra hai người hẹn nhau.
“Chị Ôn Từ.” Thịnh Kinh Lan đang đi công tác ở nơi khác không tới được, nên đành sắp xếp cho Thịnh Phỉ Phỉ tới đón.
Hai người đều rất nổi bột ở sân bay, nhanh chóng hội hợp được với nhau.
“Chú Út bảo em xin lỗi chị hộ chú ấy, đây là quà xin lỗi.” Thịnh Phỉ Phỉ bưng món quà lên.
“Cũng có phải lần đầu tiên chị tới đây đâu.” Ôn Từ dở khóc dở cười, dù không có ai đến đón thì cũng không ảnh hưởng gì đến hành động của cô, một lần không tới đã tặng quà đền bù, đúng là...phá của.
“Chú Út chỉ tìm một lý do để chị yên tâm nhận quà thôi.” Bây giờ Thịnh Phỉ Phỉ là người đang hưởng lợi, lúc nào cô ấy cũng nhớ phải khen ngợi để tâng độ hào cảm của Ôn Từ về Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Phỉ Phỉ đưa cô qua chỗ đỗ xe, người lái xe là Chu Hạ Lâm.
Thấy Ôn Từ đi tới, cậu ấy cũng vô cùng nhiệt tình, chủ động giúp cô bỏ hành lý vào cốp xe: “Chị Ôn Từ, lâu rồi không gặp.”
Ôn Từ lợi cười nói cảm ơn rồi đáp: “Lâu rồi không gặp.”
Sau khi lên xe, Ôn Từ nhộn ra đích đến trên GPS không phải là căn biệt thự kia, cỏ tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Thịnh Phỉ Phỉ giải thích: “Chú Út đã đặt cơm trưa ở ngoài rồi, chú ấy bảo em đưa chị qua.”
Thịnh Kinh Lan không tự mình tới được nhưng vẫn sắp xếp mọi thứ rất thỏa đáng, đảm bảo Ôn Từ tới thành phố Cảnh, đi đâu cũng phải được thoải mái.
Chiều hôm đó, Ôn Từ mang đồ vào biệt thự, có một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bài trí trong phòng không hề thay đổi, khi cô mở cửa tủ quần áo ra, lại bất ngờ phát hiện bên trong có thêm hai bộ quần áo, là đồ mới.
Không cần nghĩ cũng biết.
Thịnh Kinh Lan lại tiêu tiền rồi.
Suy nghĩ một lát, thấy Thịnh Kinh Lan bỏ ra nhiều thời gian và tiền bạc hơn mình nhiều, Ôn Từ quyết định tranh thủ lúc Thịnh Kinh Lan chưa về cũng chuẩn bị một món quà cho anh.
Ôm suy nghĩ này, Ôn Từ đi tới trung tâm thương mại.
Lúc còn là bạn thì tặng quà không phù hợp lắm, sau khi thành người yêu thì chuyện quà cáp không còn là vấn đề nữa.
Từ cả vợt tới khuy măng séc, Ôn Từ mua nguyên một bộ phối hợp cho nam.
Đây là trung tâm thương mại cao cấp, sau khi trả tiền sẽ có người phụ trách đưa đồ đến tận biệt thự.
Trên con đường bên ngoài trung tâm thương mại có một bà cụ đang ngồi một mình trên ghế đá, dường như bà không chú ý đến cặp kính bên chân đã rơi xuống đất từ bao giờ, bất cẩn một chút là sẽ dẫm phải.
Ôn Từ đứng bên cạnh nhìn một lớt, thấy bà cụ vẫn chậm chợp không phát hiện ra, cuối cùng