Thịnh Kinh Lan mang lại cho cô sự bất ngờ và niềm vui chưa bao giờ thấy, nhưng có cả niềm đau và những giọt nước mắt.
Họ như rất hiểu nhau, ví dụ như về sở thích hay thói quen, nhưng lại có vẻ chưa bao giờ hiểu sâu về nhau, ví dụ như về gia đình hay hoàn cảnh trưởng thành.
Thịnh Kinh Lan không hiểu sao cô lại cố chấp với chữ “ở bên nhau”, cô lại không hiểu quá khứ phức tạp của Thịnh Kinh Lan.
Cô nhận ra mối quan hệ giữa Thịnh Kinh Lan và mẹ anh Nguyễn Cầm không ổn, cũng nhận ra sự tranh chấp giữa Thịnh Kinh Lan và Thịnh Cảnh Ngôn, còn không tiếp xúc quá nhiều với bố Thịnh.
Không phải cô chưa từng hỏi, nhưng lần nào cũng bị Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng lơ đãng chuyển đề tài.
Anh xây một lầu gác cao cao vững chãi trong lòng, ngăn tất cả những đối tượng có ý đồ tiến vào ở bên ngoài.
Hải âu bay vòng vòng trên bầu trời.
Hai người đứng trên boong tàu, sóng vỗ gió thổi, tháng năm tĩnh hảo.
Nhưng hoàng hôn có đẹp đến đâu cũng sẽ đến lúc phải tan.
Ngay khi mặt trời rơi xuống đường chân trời, Ôn Từ tránh khỏi bàn tay anh.
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay thất bại, chậm rãi rút về.
Sau khi quay lại phòng, Ôn Từ không đi ra ngoài nữa mà cứ cầm điện thoại lên xem đi xem lại, vẫn không có sóng.
Cũng may hôm qua đã kết thúc chuyến hành trình với Phong Hữu Trí, cô cũng không hẹn ngày về với bên nhà, nếu không chắc bây giờ đã loạn cảo cảo rồi.
Ôn Từ ngồi trước bàn, ném điện thoại ra xa, mười ngón tay gãi đầu.
Thịnh Kinh Lan bất chấp tất cả mà ném cô lên thuyền như vậy, còn muốn nhốt cô ở đây đến bao giờ?
Chưa được bao lâu, Thịnh Kinh Lan đã quay vào gọi cô lên nhà ăn trên lầu, Ôn Từ cố ý làm như không nghe thấy, người nọ đi đến sau lưng cô: ”Một ngày không ăn gì rồi, không đói à?”
Ôn Từ vừa mở miệng đã nói: “Tôi phải về nhà.”
Một tay Thịnh Kinh Lan đặt lên ghế, anh hơi cong người xuống: “Bé con, lấy sức khỏe của mình ra giận dỗi, anh sẽ đau lòng đấy.”
Sắc mặt Ôn Từ rất bình tĩnh: “Nếu thế thì cho tôi về đi.”
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng: “Ngoài yêu cầu này ra.”
“Rốt cuộc mang tôi đến đây thì có lợi gì cho anh?” Ôn Từ bỗng xoay người lại, nghiêng đầu giằng co với anh: “Chẳng qua là chồng thêm một tội lỗi cho anh thôi mà.”
“Người bị phán tử hình còn quan tâm tội nhiều hay ít à?” Anh không hề tức giận hay phản bác lời Ôn Từ nói, vẫn luôn mỉm cười chấp nhận mọi lời tuyên án của cô.
Anh đứng thẳng dậy, bàn tay đặt trên ghế khẽ gõ hai tiếng: “Ngoan ngoãn đến nhà ăn với anh, nếu không, anh không ngại ép em ăn bằng cách khác đâu.”
Câu nói này có thể coi như một loại uy hiếp.
Trên mặt Ôn Từ nổi lên vẻ phẫn nộ, cô đẩy ghế ra, bước ra khỏi cửa trước.
Nhà ăn trên thuyền được trang trí kiểu Tây, ánh sáng màu vàng ấm áp như ánh chiều tà, tiếc là cô không có tâm trạng nào để thưởng thức, thậm chí còn chẳng có tâm trạng nhấm nháp bữa tối tinh xảo mà đầu bếp bưng lên.
“Khụ khụ.” Cô chỉ lo lấp đầy bụng, tốc độ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, suýt thì bị nghẹn.
Thịnh Kinh Lan kịp thời đưa canh tới trước mặt cô, dịu dàng dặn dò: “Ăn chậm thôi.”
Ôn Từ liếc mắt nhìn nhưng không phản ứng lại, chỉ cầm lấy đồ uống bên cạnh mình uống cho hết.
Thịnh Kinh Lan hơi nhướng mày, nhưng anh cũng không ngại, cắt một miếng bít tết bỏ vào trong bát cô: “Món này không tệ.”
Ôn Từ nhìn thoáng qua, thẳng tay gắp miếng thịt anh mới bỏ vào bát ném lại vào đĩa đồ ăn.
Đôi mắt người đàn ông lạnh đi, nhưng nụ cười trên mặt lại không nhạt chút nào: “Xem ra em không thích nó.”
Ôn Từ không hề hé răng, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên, cứ ăn linh tinh cho đầy bụng rồi buông dao dĩa rời đi.
Đây hẳn là bữa cơm bất lịch sự nhất cô ăn từ bé đến giờ.
Tối đến, Ôn Từ lên giường từ sớm.
Cô vẫn chưa buồn ngủ, chỉ là quá nhàm chán.
Trong phòng có sách có cờ, có đồ chơi để giết thời gian, chắc hẳn đều là Thịnh Kinh Lan chuẩn bị, cô không muốn chạm vào nên chỉ nằm trên giường, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa vang lên động tĩnh, Ôn Từ lập tức cảnh giác, nhìn thấy người đàn ông kia đẩy cửa bước vào, đi về phía mình.
Ôn Từ nhìn anh chằm chằm, đầy phòng bị.
Thịnh Kinh Lan chậm rãi đi đến bên mép giường, nhìn xuống từ trên cao: “Em nhìn anh bằng ánh mắt gì đây?”
Ôn Từ xoay người ngồi dậy, hai chân thu về phía sau, đè lên tấm chăn mỏng: “Anh tới đây làm gì?”
Anh nghênh ngang bước vào, giọng điệu rất ngả ngớn: “Đương nhiên là để làm việc buổi tối nên làm.”
Ôn Từ cầm tấm chăn mỏng che trước người, chỉ một ngón tay ra cửa: “Đi ra ngoài.”
Biểu cảm hung dữ của cô ở trước chú hồ ly thật sự chẳng khác gì đang làm nũng.
Thịnh Kinh Lan không vội lên giường mà ngược lại anh bước tới bên giá sách lấy một quyển sách tiếng Anh bìa màu đen, bắt đầu lật xem.
Anh không hành động như những gì cô tính, hành vi rất khó đoán.
Ôn Từ nhíu mày nhìn anh chằm chằm một lát rồi nghiêng người đưa lưng sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng người kia ở ngay bên cạnh, tiếng lật sách chui vào lỗ tai cô từ bốn phương tám hướng, làm trái tim cô phát phiền.
Thịnh Kinh Lan chiếm lấy suy nghĩ của cô mà không để lại một kẽ hở, còn làm người ta bối rối hơn va chạm trực diện.
Cô có che tai lại cũng không ngăn được sự quấy nhiễu của anh nên đành dứt khoát xoay người xuống giường, bực bội chạy ra cửa, lại phát hiện ra không mở được cửa phòng.
Không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn lúc vào đây Thịnh Kinh Lan đã động tay động chân, cố ý nhốt cô lại đây.
Không biết nên khen anh thông minh hay nên mắng anh vô liêm sỉ nữa, đến bước này cũng đoán trước được.
Thịnh Kinh Lan ngồi trên ghế không hề nhúc nhích, rồi bỗng lên tiếng: “Khanh Khanh muốn đi đâu thế?”
“Chỗ nào không có anh.” Cô không hề nể mặt một chút nào.
“Câu này của em làm anh tổn thương tim đấy.”
Cô lườm anh một cái sắc lẹm: ”Anh mà cũng có trái tim sao?”
“Người không có trái tim há chẳng phải chết rồi sao?” Người đàn ông khẽ nở nụ cười, giơ tay ôm lấy ngực rồi nhìn cô bằng một ánh mắt quyến rũ: “Nó còn đang đập thình thịch vì em đây này, có muốn cảm nhận một chút không?”
Ôn Từ cũng lười phản ứng lại với anh.
“Tới rồi.” Thịnh Kinh Lan bỗng nói câu này rồi chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, đi đến bên cạnh tủ quần áo, lấy ra một cái váy đi biển màu trắng: “Chúng ta phải lên bờ rồi.”
Ôn Từ nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Sáng nay lúc tỉnh dậy cô đã phải thay đồ rồi, giờ cô mặc một bộ váy mùa thu dài rộng thùng thình, có thể mặc ra ngoài, cũng hợp làm đồ ngủ.
Mà bây giờ anh lại đưa tới một bộ váy mỏng manh, trời tối mù mù như này, không biết định làm cái khỉ gì.
“Không muốn đi à?” Thịnh Kinh Lan cầm lấy đai lưng tinh tế trên chiếc váy móc trong ngón tay thưởng thức, ánh mắt vui đùa lưu luyến trên mặt cô: “Chắc là Khanh Khanh thích lưu lạc trên biển với anh hơn nhỉ.”
“Hừ.” Ôn Từ giật cái váy qua.
Đương nhiên là cô sẽ đi, rời khỏi chiếc du thuyền là sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người khác, chiếc điện thoại mất sóng cũng có khả năng lấy lại được chút thông tin.
Du thuyền cập bờ, suốt dọc đường không thấy mấy ai, suýt nữa thì cô tưởng Thịnh Kinh Lan đưa mình đến một hòn đảo không người.
Bước ra khỏi càng, xa xa có thể nhìn thấy một đốm sáng lập lòe, một con thuyền dập dềnh giữa biển và bờ, là một đoạn biển được nhuộm màu vàng cam.
Trên bãi cát náo nhiệt, những nam thanh nữ tú ăn mặc mỗi người một kiểu đang tụ lại với nhau, mở một buổi tiệc âm nhạc bên lửa trại.
Đây là một đêm cuồng hoan thuộc về nhóm nhạc, chàng trai đánh ghi ta và cô gái gõ trống phối hợp ăn ý với nhau, biểu diễn một khúc ca dạt dào cảm xúc.
Nơi này khác hẳn so với trong tưởng tượng của Ôn Từ.
Cô cứ nghĩ Thịnh Kinh Lan sẽ đưa mình từ một nơi không thể thoát khỏi sang một không gian mất tự do khác, không ngờ lại đến một buổi tiệc âm nhạc trên bờ cát như này.
Mười ngón tay họ đan vào nhau, đứng chung một chỗ trông như một đôi tình nhân tới tham quan du lịch.
Khác ở chỗ, trên mặt cô không có nụ cười ngọt ngào như một đôi tình nhân, ngón tay cũng không nắm lại, chẳng qua Thịnh Kinh Lan mạnh mẽ đan vào kẽ hở giữa các ngón tay cô, gắt gao nắm chặt những ngón tay.
Ôn Từ không rảnh thưởng thức âm nhạc, cô giơ tay ra trước mặt Thịnh Kinh Lan đòi hỏi: “Trả điện thoại cho tôi.”
Tên đàn ông đê tiện vô liêm sỉ này nhân lúc cô thay quần áo lại lấy trộm điện thoại của cô.
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu hỏi: “Khanh Khanh sẽ liên lạc với ai đầu tiên nhỉ?”
Ôn Từ: “Liên quan gì đến anh.”
“Đương nhiên, nếu em liên lạc với người đàn ông khác đầu tiên, chắc anh sẽ tức chết mất.”
“Thế thì tôi nên mở đại tiệc chúc mừng đấy.”
“Khanh Khanh học thói xấu rồi.” Đến câu nói trái lương tâm như vậy cũng nói nên lời.
Đương nhiên Thịnh Kinh Lan không đưa điện thoại cho cô luôn mà kéo cô ngồi xuống bên bàn gỗ dài cạnh lửa trại.
Anh cứ như rất chắc chắn là Ôn Từ sẽ không chạy mà buông tay cô ra, mở nắp chai rượu rót cho cô một ly.
Ôn Từ lạnh lùng nhìn sang, không thèm quan tâm đến anh, nhưng Thịnh Kinh Lan lại rất tùy tiện, anh cầm chai rượu lên tu cả chai luôn.
Thấy anh uống hết chai này đến chai khác, Ôn Từ nhíu mày lại.
Lỡ Thịnh Kinh Lan uống say xong phát điên thì làm thế nào bây giờ? Ôn Từ vẫn nhớ rõ tối hôm qua, lúc người này đột nhiên lao về phía cô cả người cũng dính đầy mùi rượu, chuyện sau đó lại là một đi không trở về.
Nhớ đến chuyện này, Ôn Từ giật lại chai rượu trong tay anh, nhưng không nói lời nào.
Thịnh Kinh Lan kinh ngạc nhướng mày: “Sao thế, thích chai rượu trong tay anh à?”
“Điện thoại, trả tôi.” Hỏi một đằng, Ôn Từ đáp một nẻo.
“Cố chấp