Khi họ tìm đến Tiểu Lộ lấy chìa khóa, Tiểu Lộ không hề tỏ ra bất ngờ, nhanh chóng giao chìa khóa cho anh.
Đến nhà họ Thịnh, Ôn Từ tự giác lảng tránh, Tiểu Lộ lại nói: “Không sao, cô Ôn có thể cùng cậu Kinh Lan vào trong.”
Họ tìm được một hộp gỗ sẫm màu ở trong phòng, dựa theo mật khẩu bà cụ đưa, Thịnh Kinh Lan bấm số và mở khóa thành công, bí ẩn giống hệt như mở hộp kho báu.
Thịnh Kinh Lan cầm hai bên rương rồi đẩy lên, cả hộp vàng bạc châu báu lấp lánh chói mắt.
Bầu không khí buồn bã lập tức bị ánh vàng rực rỡ của châu báu cuốn đi sạch sẽ, Thịnh Kinh Lan tiện tay bốc một nắm nặng trĩu lên, phân lượng đáng kể: “Không ngờ bà nội lại có nhiều tiên riêng như vậy.”
“Không.” Tiểu Lộ đẩy mắt kính, nghiêm cẩn nói: “Đây là tiền cưới vợ mà bà cụ đã chuẩn bị cho cậu Kinh Lan.”
Ôn Từ nhất thời mở to hai mắt.
Người bên cạnh ôm lấy cái hộp đặt lên tay cô, sức nặng bất thình lình làm hai tay cô trùng xuống, người nọ lại cười nâng cái hộp lên: “Anh giữ hộ em trước nhé.”
“Cũng đâu phải…” Ôn Từ nhỏ giọng phản bác, chợt phát hiện vẻ mặt trêu chọc của Tiểu Lộ, giọng nói của cô dần dần biến mất, vành tai nóng lên.
“Bà cụ từng dặn dò là phải tặng chiếc hộp này cho cháu dâu tương lai làm quà sính lễ, nếu cô cậu đã nở nó rồi thì có thể mang đi.” Tiểu Lộ từng nhận được ân huệ của bà cụ, mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh bà cụ, lời cô ấy truyền đạt cũng chính là ý tứ của bà cụ.
Châu báu trong này có giá trị xa xỉ, cách cất giữ thích hợp nhất và an toàn nhất là để chúng trong phòng sưu tầm đồ cổ của Thịnh Kinh Lan.
Phòng sưu tầm đồ cổ muôn màu rực rỡ làm cho người ta không muốn chớp mắt, đây là lần thứ hai Ôn Từ bước vào nơi này, phát hiện có nhiều vị trí đã trống rỗng: “Sao cứ cảm thấy đã vơi bớt nhiều thứ so với lần trước nhỉ?”
Động tác đặt hộp gỗ của người đàn ông dừng lại, anh phải nói với Ôn Từ là đống đồ kia đã được chuyển đến thành Nam thế nào đây: “Khụ, anh chuyển chỗ ấy mà.”
“À.” May là cô cũng không phải kiểu người truy hỏi kỹ càng mọi việc.
Ôn Từ cầm chuỗi ngọc trong tay tiếp tục thưởng thức, thấy Thịnh Kinh Lan chuẩn bị bỏ hộp vào két sắt, cô nhấc bước đi qua, đưa chuỗi ngọc cho anh.
Cái này là lúc tới đây Thịnh Kinh Lan đã tiện tay lấy thứ gì đó trong hộp ra cho cô nghịch, bây giờ tất nhiên phải trả về.
Nhưng Thịnh Kinh Lan chỉ liếc mắt nhìn chứ không nhận, trực tiếp bỏ cái hộp vào két sắt ngay trước mặt cô, rồi vẫy tay nói: “Bây giờ anh chỉ đang cất giúp em thôi.”
Chiếp hộp nặng trịch nhét đầy cả két sắt, quả thực là một sự hấp dẫn trắng trợn, Ôn Từ nuốt một ngụm nước bọt: “Đó là bà cụ Thịnh cho anh.”
Ngón tay gõ lên hộp gỗ hai cái, người đàn ông nghiêng người dựa vào bên cạnh, cánh tay gác trên két sắt, giọng điệu rất không đứng đắn: “Em không nghe cô Lộ nói đây là sính lễ cho cháu dâu tương lai sao?”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Ôn Từ nghiêng đầu tránh ánh mắt trêu chọc của anh, lại có một luồng hơi thở ấm áp phả vào tai, kèm theo một giọng nói quen thuộc: “Ôn Khanh Khanh, làm bạn gái của anh, tất cả báu vật trong phòng này đều thuộc về em.”
Hàng mi dài run rẩy dưới ánh đèn sáng lấp lánh, hạt ngọc trơn bóng lăn qua những kẽ ngón tay, vừa tròn mười tám hạt.
Cô nghe thấy trái tim lơ lửng rơi xuống đất: “Được thôi.”
“Không chỉ có căn phòng này, còn có…” Nửa câu đầu gần như trùng khớp với giọng nói của Ôn Từ, người đàn ông đột nhiên nheo mắt, khó có thể tin hỏi: “Đợi đã, em vừa nói cái gì?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt chất chứa ý cười rạng rỡ: “Em đồng ý làm bạn gái anh.”
Ngày đó, sau khi Thịnh Kinh Lan trở về thành phố Cảnh, cô bảo Thịnh Phỉ Phỉ dẫn cô đến nơi chuẩn bị tỏ tình, biết được người chuẩn bị tất cả những thứ này đã dụng tâm cỡ nào.
“Không phải, vừa nãy anh…” Thịnh Kinh Lan có chút mơ màng, vừa nãy anh chỉ là nói đùa, không ngờ Ôn Từ lại đồng ý thật, như vậy không phù hợp với kế hoạch của anh lắm.
Thế nhưng Ôn Từ vẫn bày ra khuôn mặt đơn thuần kia, chớp mắt hỏi: “Anh hối hận rồi à?”
“Đương nhiên, sẽ không.” Trừ phi đầu óc anh có vấn đề.
Người đàn ông giữ hai vai cô lại, buộc cô đối diện với tầm mắt của mình, xác nhận một lần nữa: “Ôn Khanh Khanh, em nghiêm túc? Không lừa anh?”
Trong lòng Ôn Từ đã thông suốt, cô thẳng thắn nói: “Em không lấy chuyện này ra đùa giỡn.”
Cô đồng ý là thật lòng.
Thịnh Kinh Lan xoa xoa lỗ tai, nụ cười không ngừng lan tràn trên gương mặt, giống như nhận được một bảo vật quý hiếm mà yêu thích không buông tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, từ trán, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi mềm mại thơm ngát như cánh hoa kia.
–
Họ báo tin vui này cho bà cụ, bà cụ khôi phục lại chút tinh thần một cách thần kỳ, dặn dò cháu trai: “A Từ là một đứa bé tốt, cháu thích con bé thì phải đối xử thật tốt với người ta, phải chịu trách nhiệm.”
“Bà nội yên tâm.” Anh nắm tay Ôn Từ trước mặt bà cụ: “Tuyệt đối sẽ không buông tay nữa đâu ạ.”
Bà cụ vui mừng gật đầu, răng môi khẽ run, mặt lộ vẻ khó chịu: “Kinh Lan, nếu cháu thật lòng muốn cho bà an tâm, có thể đồng ý với bà chuyện này không?”
“Cảnh Ngôn phạm sai lầm nên phạt, bố cháu thiên vị nên mắng, nhưng cơ ngơi nhiều năm của nhà họ Thịnh không thể hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Bà cụ nói, lại nhịn không được lau khóe mắt: “Cháu…chớ làm quá mức.”
Phòng bệnh bỗng yên tĩnh hẳn, họ đều đang chờ Thịnh Kinh Lan trả lời, hồi lâu sau mới nghe thấy anh nói: “Được.”
Rời khỏi phòng bệnh, Ôn Từ nhỏ giọng hỏi anh: “Anh định cứ thế dừng lại à?”
Thịnh Kinh Lan nắm chặt ngón tay cô thưởng thức: “Em nghĩ anh sẽ làm đến bước nào?”
Ôn Từ cũng không giả vờ suy nghĩ: “Anh trước nay luôn ân oán rõ ràng, chắc chắn không muốn người vô tội của nhà họ Thịnh bị liên lụy, bất luận là đi tới bước nào đi nữa, nhà họ Thịnh cũng sẽ không hủy diệt.”
Bằng không với thủ đoạn và khả năng của anh, có lẽ đã sớm làm cho nhà Thịnh đứng ngồi không yên, náo loạn ầm ĩ.
“Tin tưởng anh vậy sao?” Thịnh Kinh Lan đưa tay nhéo mặt cô: “Anh không chính trực như em tưởng đâu.”
Cô bị ép phồng má lên, giọng nói cũng méo mó theo: “Đừng có nhéo mặt em mãi, mặt sắp to lên rồi.”
Thịnh Kinh Lan nâng cằm cô lên đánh giá trái phải, dường như đang quan sát thật, Ôn Từ hờn dỗi đẩy tay anh ra, sờ vào túi xách phồng lên, bỗng nhiên nhớ tới: “Đồ định đưa cho bà nội quên lấy ra rồi.”
Bây giờ đưa vào cũng không muộn.
Hai người theo đường cũ đi vòng về lại, lúc đến cạnh cửa bỗng nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra.
“Kinh Lan từ nhỏ đã ngỗ nghịch lại cực kỳ thông minh, nếu con không muốn chịu đau khổ từ nó thì phải chiều theo tính khí của nó.” Là giọng nói của bà cụ, tốc độ nói chậm chạp: “Thằng bé đó thật ra rất trọng tình cảm, nó đã đồng ý với mẹ là không xuống tay với nhà họ Thịnh, sau này con đừng đối đầu với nó nữa.”
Ôn Từ vô thức nhìn sang người bên cạnh, anh vẫn bình tình, nhưng ngón tay đột nhiên siết chặt lại hoàn toàn phơi bày cảm xúc thật của anh.
“Không phải như vậy đâu, bà nội thật sự rất yêu anh, chỉ có điều…” Ôn Từ cố gắng trấn an anh, nhưng cũng không cách nào xoay chuyển sự thật mà chính tai nghe được.
Thịnh Kinh Lan cười khẩy thay cô bổ sung xong nửa câu sau: “Chỉ có điều bà ấy quan tâm quá nhiều người, cả với anh cũng phải cân nhắc lại hại.”
Ở chỗ này, Ôn Từ mới rõ ràng cảm nhận được gia đình nơi anh trưởng thành có dáng vẻ như thế nào, lời an ủi không thể nào nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể lẳng lặng làm bạn, để cho anh không hề cảm thấy cô độc.
Một lúc lâu sau, Thịnh Kinh Lan mới mở miệng: “Đi với anh tới chỗ này.”
Cô không chút do dự: “Được.”
Ôn Từ không ngờ nơi Thịnh Kinh Lan muốn dẫn cô tới là nghĩa trang.
Xe dừng ở gần đó, Thịnh Kinh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi cô: “Em sợ không?”
Cô lắc đầu, ban ngày ban mặt, không thẹn với lương tâm thì sao phải sợ ma quỷ hão huyền.
Theo bước chân của Thịnh Kinh Lan, họ đi tới trước một ngôi mộ được điêu khắc tinh xảo, ông cụ trên tấm ảnh đen trắng đeo một cặp kính kiểu cũ, là một vị thông thái có khí chất văn nhân.
Thịnh Kinh Lan gập ngón tay, năm ngón tay đồng thời gõ vang bia mộ: “Đây là ông ngoại anh.”
Ôn Từ cảm thấy kinh ngạc, cúi người thật sâu về phía bia mộ: “Nên mua bó hoa tới mới đúng.”
“Ông già không thích mấy thứ hoa linh tinh đó đâu.” Anh lại gõ ba cái trước bia mộ: “Đây là cháu dâu của ông, Ôn Từ.”
Ôn Từ lại cúi đầu: “Chào ông ngoại, cháu là Ôn Từ, bạn gái của Kinh Lan.”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc tự giới thiệu quả thật ngoan ngoãn không chịu được: “Nếu ông già còn sống, chắc chắn sẽ rất thích em.”
“Sao anh vẫn gọi ông ngoại là…” Hai chữ kia cô thật sự không nói nên lời.
Thịnh Kinh Lan không chút cố kỵ: “Khi còn bé anh hay ngỗ nghịch nên cứ gọi ông ấy như vậy, ông ấy vừa nghe lại muốn nhéo lỗ tai anh, hai người bọn anh không ai chịu thua trước.”
Vì để rèn luyện tính kiên nhẫn cho anh, ông ngoại đã bắt anh học bài, điều này đã k.ích thích tâm tính phản nghịch của một đứa nhóc mới mấy tuổi.
Sau đó có một lần, cách anh gọi ông ngoại bị Nguyễn Cầm và Thịnh Tề Thiên đột nhiên đến nhà nghe được, Thịnh Tề Thiên cầm thước đánh cho anh đến mức chỉ có thể nằm sấp trên giường ngủ.
Ông ngoại đến thăm anh, anh nhe răng gọi một tiếng “Ông ngoại”, ông cụ lại nói: “Gọi ông già cũng được, rất thú vị.”
Anh theo ông ngoại học cách giám định đồ cổ, tu sửa văn vật, vừa làm thầy vừa làm bạn.
Ông ngoại dạy cho anh kỹ năng tinh tế, anh cho ông cụ mấy năm bầu bạn.
Đây là lần đầu tiên Ôn Từ nghe anh chủ động nhắc tới chuyện cũ thời thơ ấu: “Gõ ba cái là có ý gì?”
“Ám hiệu của anh và ông ấy.”
Ông ngoại là một người rất quy củ, anh còn nhớ rõ lúc đầu mới đến nhà ông ngoại, bởi vì vào phòng sách không gõ cửa mà bị ông dạy dỗ cho một trận.
Ông ngoại cũng không nghiêm khắc răn dạy anh, mà giống như tiên sinh nho nhã giảng đạo lý với anh, dạy anh tuân thủ lễ nghi, dần dần “ba lần gõ” đã trở thành bí mật giữa hai người.
“Trước khi đi ông ngoại còn nói với anh là sau này đừng mua mấy bông hoa màu vàng màu trắng kia đến thăm ông ấy, nếu tìm được đồ cổ nào đó quý báu, hoặc là tu sửa được văn vật gì đó ghê gớm, thì nhớ chụp một tấm ảnh cho ông ấy xem.” Ông cụ thích đồ cổ, thích cảm giác thành tựu khi tu sữa văn vật, sau này Thịnh Kinh Lan kế thừa di chí của ông ấy, trở thành nhà phục chế văn vật nổi tiếng quốc tế.
Thịnh Kinh Lan mở hình ảnh văn vật cổ trong album ảnh điện thoại di động cho ông cụ xem, anh nhớ kỹ tên và nguồn gốc của mỗi vật phẩm, kể cho ông cụ nghe.
Hai người đứng trước bia mộ hồi lâu, mưa bụi theo gió bay xuống đỉnh đầu.
Thịnh Kinh Lan lại gõ nhẹ ba cái trước bia mộ: “Ông ngoại, cháu phải đi rồi, cũng không thể để cho cháu dâu của ông đội mưa về nhà được.”
Ôn Từ lần thứ ba khom lưng cúi đầu: “Ông ngoại, lần sau cháu lại đến thăm ông ạ.”
Hai bóng dáng xứng đôi dần dần đi xa trong màn mưa phùn, ông cụ trong bức ảnh vẫn tĩnh lặng như trước.
Thịnh Kinh Lan dẫn cô về biệt thự, Ôn Từ cải bộ quần áo ướt sũng ra, cũng gội đầu qua.
Cách nửa năm trở lại nơi này, cô phát hiện biệt thự cũng không có gì thay đổi, phòng ngủ và phòng tắm vẫn có mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng, ngay cả chiếc ghế treo lần trước cô nhắc cũng lần nữa xuất hiện ngoài ban công, giống như cô chưa bao giờ rời đi.
Điểm khác biệt là những thứ này hoàn toàn mới, giống như mối quan hệ mà họ đã bắt đầu lại.
Cô lẳng lặng đứng ngoài ban công, vai đột nhiên trầm xuống.
Hai cánh tay nóng bỏng như lửa quấn chặt bên hông, hơi thở mê hoặc thấm vào chóp mũi, người nọ còn cố ý cọ vào gáy cô: “Ôn Khanh Khanh.”
Gió thổi qua mái tóc cuốn theo mấy sợi tóc dính vào má, Ôn Từ nhớ tới câu chuyện Thịnh Phỉ Phỉ từng kể, bỗng nhiên muốn hỏi