Edit: Nananiwe
Ngày mùng 9 tháng 6, trời âm u rồi đổ mưa to.
Mấy hôm nay thời tiết vẫn thế này, mà tâm trạng mình cũng như thời tiết vậy, bởi vì mình và Văn Cảnh chiến tranh lạnh rồi.
Chuyện phải kể từ thứ tư tuần trước.
Trưa hôm ấy tan học mình vẫn đi về cùng Văn Cảnh, không ngờ chưa ra tới sân trường đã bị ba bạn nữ ngăn lại rồi được tỏ tình.
Mình ngơ ra không biết làm sao, thế là lập tức quay đầu nhìn Văn Cảnh.
Không biết tại sao mình lại nhìn cậu ấy, có lẽ là muốn biết cậu ấy nghĩ thế nào, dù sao thì bọn mình cũng là bạn bè tốt mà.
Nhưng Văn Cảnh vẫn luôn lạnh nhạt chẳng tỏ vẻ gì cả.
Thấy cậu ấy không tức giận cũng không nói gì, mình cũng chẳng biết mình hi vọng cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng mình biết là mình tức giận, mà cũng chẳng biết tại sao lại giận nữa.
Chắc là giận tại sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy, nhưng tại sao lại như thế chứ?
Cuối cùng mình từ chối lời tỏ tình của bạn nữ ấy, nhưng sau đó trên đường về bọn mình không nói với nhau câu nào cả.
Mình thì là giận đến mức không muốn nói chuyện, mặc dù cũng chẳng biết tại sao mình lại giận.
Sau ngày hôm đó thì bọn mình chiến tranh lạnh, nói đúng hơn là mình đơn phương chiến tranh lạnh.
Mình tưởng Văn Cảnh sẽ dỗ mình, nhưng hình như cậu ấy lại dần không nói chuyện với mình nữa.
Mình muốn làm hòa nhưng lại không xuống nước được, có thể do mình đang tự ái.
Ngày 11 tháng 6, trời âm u nhiều mây.
Tan học, mình ngồi ở chỗ nhìn các bạn xung quanh thu dọn sách vở đi về, ánh mắt lại lướt qua góc hẻo lánh của Văn Cảnh.
Văn Cảnh đã cất sách vở xong và đang đứng dậy đi về, đi rất dứt khoát làm mình tức chết, tủi thân muốn chết.
Mình buồn buồn đeo cặp sách đi về phía cổng trường, nghĩ hay là ngày mai nói chuyện lại với Văn Cảnh đi.
Lúc sắp đi tới cổng trường thì mình nghe thấy trong góc nhà xe truyền đến tiếng gì đó, mình chẳng suy nghĩ đã đi tới đó xem thử.
CMN ai mà ngờ mình lại thấy một đám người đang đánh Văn Cảnh chứ, Văn Cảnh bị đè lại không thể phản kháng, mình giận đến mức ném cặp sách đi rồi chạy tới đạp cho mỗi đứa một cái, ra sức mà đánh những kẻ này.
Lúc ấy trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ là đánh cho hả giận, ngẫm lại thấy mình liều thật.
Sau đó giận đùng đùng kéo Văn Cảnh về nhà, mình để Văn Cảnh ngồi trên ghế sofa rồi đi tìm hòm thuốc để bôi thuốc cho cậu ấy.
Nhìn cậu ấy đau đến mức nhíu mày, lời muốn mắng tới miệng lại chẳng thốt ra được.
Hỏi tại sao bọn chúng lại đánh cậu