Anh tiểu Nghi!
Đang chuẩn bị một số đồ đạc cần thiết thì bỗng Phạm Thụy Nghi bị ai đó ở phía đằng sau gọi.
- Có chuyện gì thưa cậu chủ?
Hắn vẫn giữ thái độ như thường, khuôn mặt vô cảm không gợi lên một chút cảm giác là vui hay buồn.
- Chiều nay!.
anh có việc bận đúng không?
Cậu nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp.
- Phải! Cậu cần tôi làm điều gì?
- Anh!.
anh đem theo cái này đi!
Dương Thần hơi ấp úng sau đó liền đặt vội hộp cơm vào tay hắn.
- Xin lỗi! Nhưng cậu!.
Chưa kịp dứt lời, Dương Thần đã quay lưng rời đi.
Phạm Thụy Nghi cau mày, tâm tình có chút rối loạn.
Nhìn phần cơm trên tay, trong lòng hắn dâng lên một chút gì đó ngọt ngào nhưng rồi thứ cảm xúc ấy cũng tựa như ảo ảnh mà hóa vào hư không.
Hắn lưỡng lự, suy nghĩ trong giây láy rồi quyết định đặt hộp cơm ấy vào trong cái túi mình đem theo.
! !.
.
- Phạm Thụy Nghi đã đi chưa?
Dương Quyền Triết đứng ở tầng hai nhìn về phía cổng biệt thự sau đó từ tồn hỏi người đằng sau.
- Thưa ông chủ, đã đi rồi!
Người kia cúi đầu cẩn trọng đáp.
- Trước lúc nó rời đi có chuyện gì xảy ra không?
Dương Quyền Triết cau mày hỏi.
- Lúc nãy!.
lúc nãy cậu chủ có đến gặp cậu ta một lát!
Người kia thành thật trả lời.
- Gặp? Vì chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ nhưng hình như là cậu chủ muốn đưa cơm cho Phạm Thụy Nghi!
- Bảo bọn họ theo sát kỹ cậu ta cho tôi, nếu có động tĩnh gì không ổn thì cứ việc xử lý theo cách cũ! Nhưng nhớ!.
đừng có làm gì khiến nó mất cả mạng!
Dương Quyền Triết lạnh giọng ra lệnh.
- Vâng, tôi hiểu rồi!
! ! !.
"Dương Quyền Triết, ông nghĩ có thể một tay che trời hay sao?"
Một người không rõ mặt mũi ngồi trong căn phòng tối đen khẽ nhếch miệng, trên tai là thiết bị truyền âm thanh được kết nối từ phòng làm việc trong biệt thự của Dương Quyền Triết.
- Alo, mọi việc đúng như chúng ta suy đoán.
"! ! "
- Được, nhớ phải thật cẩn thận.
Đừng để bản thân gặp nguy hiểm!
! ! !
- Không biết!.
không biết ông chủ của chúng ta đang suy nghĩ gì nữa, tại sao lại đặt ra cái lệnh bắt tất cả vệ sĩ trong nhà phải đi leo núi luyện tập cơ chứ?
Người thanh niên vừa điều chỉnh nhịp thở vừa than vãn với người bên cạnh.
Nếu không phải vì sức khỏe có hạn chắc hẳn cậu ta đã nói hết cả một ngày.
- Cậu vừa mới làm chính thức do đó không biết nguyên tắc mà thôi! Vấn đề leo núi này đã có từ rất lâu về trước!
Người đàn ông to lớn liếc xéo người thanh niên khi nãy.
- Thật sao? Không ngờ lại có một luật lệ kỳ quặc đến vậy? Thụy Nghi cậu cũng mới nghe mà phải không?
"! ! "
- Nè, trả lời đi chứ! Định làm khúc gỗ đến bao giờ hả?
Người thanh niên với mái tóc nâu sáng giơ tay định vỗ lên lưng của người bên cạnh thì đã bị đe dọa.
- Cậu không muốn dùng tay nữa à?
Phạm Thụy Nghi lạnh lùng nói, ánh mắt không thèm đếm xỉa đến kẻ thích làm trò con bò đang không ngừng lảm nhảm kia.
- Ặc, cái tên như cậu sao cứ thích tỏ ra ngầu lòi vậy? Chúng ta dù sao cũng là anh em chí cốt đó nha! Chưa kể đến lúc xưa!
-