Mẹ, lần tới con sẽ đến thăm người, mẹ không cần bận tâm mà đến đây đâu!
Dương Quyền Triết vừa dìu mẹ mình và quan tâm nói.
- Được, nghe con hết vậy!
Lâm Gia Thi mỉm cười nhìn ông ta, trong ánh mắt toàn là sự dịu dàng của một người mẹ.
- Nhớ phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đó!
Dương Quyền Triết chuyển hướng sang Dương Mỹ Lệ nghiêm giọng căn dặn.
- Bà ấy cũng là mẹ của em.
Dương Mỹ Lệ vẻ mặt thản nhiên nói, tiếp đến là cùng Lâm Gia Thi rời đi.
"Mẹ....con nhất định sẽ không khiến mẹ thất vọng!"
..........
- Mỹ Lệ, từ nãy đến giờ con có gì đó rất hào hứng thì phải?
Vừa bước đi, Lâm Gia Thi vừa nhìn người bên cạnh nói.
- Hửm, rõ như vậy sao?
Dương Mỹ Lệ to mắt giả vờ kinh ngạc nhìn mẹ mình, trên khuôn mặt đã qua cái tuổi thiếu nữ cũng không hề xuất hiện nếp nhăn khiến người ngoài nhìn vào liền sẽ lầm tưởng rằng bà ta vốn chỉ là phụ nữ khoảng chừng hai mươi mấy...
- Tính tình của con vẫn không thay đổi gì cả...
Lâm Gia Thi chậm rãi nói.
- Làm sao có thể thay đổi tính cách được chứ? Vả lại, không phải con rất giống mẹ hay sao?
Dương Mỹ Lệ mỉm cười đắc ý nhìn mẹ mình nói.
- Mỹ Lệ, có những thứ tốt nhất là nên im lặng giả vờ ngu dốt bỏ qua.
Lâm Gia Thi bất chợt khựng người lại, ánh mắt hiền từ của người mẹ bỗng chốc trở nên hung dữ và lạnh lẽo.
Cứ như bà ta và người lúc nãy là hai kẻ hoàn toàn khác nhau.
- Cuối cùng mẹ cũng trở lại rồi, thật phiền phức chết được a ~
Dương Mỹ Lệ vẫn thái độ như cũ mà nhếch miệng cười nói.
- Tốt nhất đừng để Quyền Triết nghi ngờ! Những gì mẹ làm cũng là vì các con mà thôi!
Lâm Gia Thi lạnh giọng nói sau đó liền không đợi Dương Mỹ Lệ đáp lại mà đã bỏ đi trước.
- Chậc!
Dương Mỹ Lệ nhìn mẹ mình đi đứng vô cùng thoải mái liền không khỏi tạch lưỡi một cái.
Trông bà ấy, có chỗ nào giống người bệnh hay sao?
Khẽ quay đầu nhìn phía căn phòng của Dương Quyền Triết đang ở, ánh mắt Dương Mỹ Lệ thoáng lên tia thích thú lạ thường.
Một đời thông minh như anh không ngờ lại bị hai chữ "tình thân" dắt mũi, quả đúng là đáng tiếc...
........
- Cậu chủ nhỏ! Ể, trên mặt của cậu...!
Tạ Hàm Ưng đứng trước cổng biệt thự hào hứng vẫy tay gọi Dương Thần.
Nhưng khi cậu đến gần thì người kia đã nhận ra điều gì đó là lạ.
- À, là do tôi không cẩn thận mà thôi, anh gọi tôi có việc gì không?
Dương Thần mỉm cười cố tình lãng tránh câu hỏi.
Dĩ nhiên điều này Tạ Hàm Ưng điều thấy rõ nhưng người đó cũng chỉ hùa theo cậu mà nói đến vấn đề khác.
- Chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút mà thôi! Oa, cậu chủ nhỏ sao lại trắng như vậy chứ? Nhìn cậu cứ như con gái ấy!!
Nhìn ánh mắt "biến thái" của Tạ Hàm Ưng nhìn chằm mình,