Cảm ơn hai người đã giúp đỡ gia đình tôi! Sau này, nếu hai người cần gì thì tôi nhất định sẽ đền đáp!
Chủ tịch Kỳ nhìn hai người nghiêm túc nói.
Đối với ông ta chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Chỉ là ông ta không mong muốn vợ và con mình bị kéo vào.
- Nhìn vẻ mặt của ngài, có lẽ là biết do ai làm?
Phạm Thụy Nghi nhàn nhạt hỏi.
- Phải! Tên khốn Dương Quyền Triết đó...
- Vậy chắc ông cũng biết chúng tôi là vệ sĩ của ông ta?
Lần này tới lượt Tạ Hàm Ưng nói.
- Tôi biết...
Ông ta gật đầu.
Dĩ nhiên người của Dương Quyền Triết không xa lạ gì với ông ta, dù sao cũng đã từng gặp mặt vài lần.
- Ông tin tưởng chúng tôi?
Tạ Hàm Ưng hờ hững hỏi.
- Nếu các người muốn giết tôi thì đã không tốn công cứu giúp.
Kỳ chủ tịch lãnh đạm đáp.
- Không sợ chúng tôi dùng chiêu khích tướng rồi bây giờ một đao giết chết ông?
"........"
- Không cần để tâm đến cậu ta.
Tôi có điều muốn bàn bạc với ông.
Phạm Thụy Nghi đẩy tên kia qua một bên, sau đó nghiêm túc mà nói chuyện với chủ tịch Kỳ.
- Cậu muốn nói chuyện gì?
- Việc cổ phiếu tăng đến mức thất thường như vậy, có phải là do ai đó dở trò hay không?
"......."
Nghe đến vấn đề này, sắc mặt chủ tịch Kỳ khẽ đổi.
Ông ta đan hai tay vào nhau, sau một hồi im lặng liền lên tiếng.
- Phải...
- Là Dương Quyền Triết và những cổ đông kia?
Làm ăn bất lương, kiếm tiền trên xương máu người khác, những chuyện tán tận lương tâm này Dương Quyền Triết làm sao có thể trong sạch mà không dính vào?
- Có vẻ như cậu đã biết tất cả.
Chủ tịch Kỳ nhìn hắn nói.
- Thứ lỗi cho tôi hỏi một chút, tôi nhìn cậu cảm thấy có chút gì đó rất quen...
Ông ta bỗng nghi hoặc, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Phạm Hạo Dương.
Ông biết người này phải không?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, đôi mắt chủ tịch Kỳ liền thoáng hiện tia hoài niệm.
Ngày xưa hai người là bạn tốt của nhau, nhưng tiếc thay là anh Hạo Dương bất hạnh.
Cả gia đình đều không còn một ai....
- Cậu biết Hạo Dương?
- Ông ấy là ba tôi.
Phạm Thụy Nghi cũng không thích vòng vo mà vào thẳng chủ đề.
- Cái gì? Cậu là tiểu Nghi mất tích năm đó sao?
Chủ tịch Kỳ không giấu được nổi kinh ngạc mà lên tiếng.
- Vậy suốt những năm qua...cậu không lẽ là được Dương Quyền Triết nuôi dưỡng?
Nghĩ đến đây, chủ tịch Kỳ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Dương Quyền Triết trước kia rất thân với anh Hạo Dương.
Nếu ông ta chăm sóc cho con của anh ấy thì chắc hẳn thằng bé sẽ sống an ổn.
Đó vốn chỉ là những suy nghĩ đơn phương của chủ tịch Kỳ vì sự thật bi kịch năm đó ông vẫn chưa hề hay biết..
Thấy vẻ mặt thả lỏng cùa ông, Phạm Thụy Nghi nhếch môi, một điệu cười châm biếm vang vọng.
- Sự thật năm đó ông vẫn tưởng chỉ là tai nạn?
Nghe đến đây sắc mặt người kia liền đổi.
- Ý cậu là...
- Năm đó là kẻ nào với cha tôi thân thiết như anh em ruột? Năm đó là kẻ nào sa cơ thất thế cần ông ấy giúp đỡ?
- Những chuyện này thì liên quan gì chứ?
Chủ tịch Kỳ cau mày không hiểu.
Ngày xưa ông, anh Hạo Dương và Dương Quyền Triết là