Ngày hôm sau...
- A Thần, cậu đinh mua gì tặng cho dì và chú vậy?
Diệp Khả Như vừa ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường vừa hỏi.
Ngồi trên xe máy cảm giác đúng là tuyệt hơn so với xe hơi.
Nhưng mà....nếu người ngồi đằng trước là anh ấy thì thật tốt....
- Hai cái khăn quàng cổ đôi, cậu thấy được không?
Dương Thần trầm ngâm rồi đáp.
- Cậu nghĩ hai người họ sẽ nhận à?
Diệp Khả Như nghi hoặc hỏi.
- Không thử thì làm....Khả Như bám chặt vào tớ!
Bất chợt Dương Thần thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng tăng thêm nhiều phần nghiêm trọng.
- À được....nhưng có chuyện gì sao?
Diệp Khả Như nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của cậu liền nghiêm túc làm theo.
- Chút nữa tớ sẽ giải thích!
Nói xong, cậu liền phóng chiếc xe lao thẳng về phía trước.
................
Đi được một đoạn đường, không còn nhìn thấy những kẻ phía sau, sắc mặt Dương Thần có chút thả lỏng nhưng chưa kịp vui mừng thì một chiếc xe bên trái bất chợt lao lên đâm thẳng vào xe của cậu.
Cốp! Bịch!
Chiếc xe theo lực bị đẩy ngã văng ra mặt đường, cả cậu và Diệp Khả Như vì lực đẩy quá mạnh nên khi bị văng xuống liền đập người xuống đất lâm vào hôn mê bất tỉnh.
- Mau gọi cấp cứu nhanh lên!
- Mấy người đó chạy kiểu gì vậy chứ?
- Các người đừng nói nữa, máu chảy rất nhiều rồi, mau gọi xe cấp cứu nhanh lên!
..............
- Alo, có chuyện gì?
Cậu chủ nhỏ gặp chuyện rồi!
Tạ Hàm Ưng đầu dây bên kia hốt hoảng nói.
"......."
Alo, cậu cò còn nghe tôi nói không vậy?
Thấy hắn im lặng, Tạ Hàm Ưng càng thêm sốt ruột.
- Là ông ta....!ra tay?
Phạm Thụy Nghi nặng nề hỏi.
Phải, lúc nãy tôi bị bọn chúng cắt đuôi...
- Tôi biết rồi.
Cậu biết kẻ nào ra tay phải không?
Cậu tính làm gì?
- Gửi hình cho tôi.
Tút!
Phạm Thụy Nghi quăng điện thoại sang một bên, hai bàn tay của hắn siết chặt lại với nhau, ánh mắt lóe lên tia trầm ngâm u ám.
Ông ta còn có thể nhẫn tâm đến mức nào?
.........
- Bà chủ! Bà chủ! Không...không xong rồi!
Người giúp việc đang lau dọn thì nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Vừa bắt lên thì sắc mặt cô ta đã tái mét.
Vội vàng để điện thoại xuống, người giúp việc nhanh chóng chạy lại chỗ bà chủ của mình.
- Cô làm gì mà trông sợ hãi vậy chứ?
Ninh Thủy Nhi nhìn cô vẻ mặt toát đầy mồ hôi liền thắc mắc hỏi.
- Cậu....cậu chủ...cậu chủ...
- A Thần? A Thần bị làm sao?
Nghe thấy hai tiếng "cậu chủ", trái tim Ninh Thủy Nhi khẽ run lên dữ dội.
Chẳng lẽ....chẳng lẽ thằng bé...
- Có người gọi điện...nói...nói cậu chủ gặp tai nạn.
Hiện tại....hiện tại đang được đưa vào bệnh viện XXX!
............
- A Thần...A Thần....
Ninh Thủy Nhi tựa như phát điên, miệng không ngừng lẩm bẩm hai chữ "A Thần".
Các nhân viên trong bệnh viện nhìn bà ta như vậy cũng không khỏi thương xót.
Nhưng vì đây là bệnh biện, họ chỉ có thể trấn an bà.
Sau đó để bà ngồi chờ ca phẫu thuật kết thúc...
.............
Bíp!
Cạch!
- Bác....bác sĩ....con trai tôi, thằng bé...thằng bé....
Vì lo sợ, nên bà ta không thể nào hoàn thành câu nói của mình.
Bác sĩ thấy vậy liền nhẹ giọng trấn an.
- Bệnh nhân hiện tại đã ổn, xương tay của cậu ấy vì va chạm mạnh dẫn đến bị gãy.
Nhưng có điều, dấu hiệu tỉnh lại của bệnh nhân có chút kỳ lạ....
Bác sĩ ngập ngừng, vẻ mặt có chút