Dù sao Dương gia cũng đã giúp chúng ta trong chuyện lần này.
Thụy Nghi, con nhất định phải bảo vệ bà nội của Dương Thừa Nam, xem như là báo đáp lại ân tình của người ta!
Phạm An An nghiêm giọng nói với hắn.
- Điều này dì không cần lo.
Con đã nói với Dương Thừa Nam nếu có chuyện gì cần thì nói với con.
Vả lại, càng sớm tóm được hai người kia thì mọi thứ mới càng có thể trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
- Ừ vậy thì tốt!
Phạm An An gật đầu xem như đồng ý.
Khẽ đánh mắt sang Tạ Hàm Ưng đang đứng một góc.
Bà thở dài, sau đó ra hiệu cho Phạm Thụy Nghi.
Thằng bé Tạ Hàm Ưng này tuy có nhiều lúc nông nỗi lại có khi "điên" quá mức cho phép nhưng bà hiểu rõ y xem Thụy Nghi là gia đình của mình.
Do đó, bà hiểu tâm trạng của y ra sao.
Nhưng tiếc cho bà, Phạm Thụy Nghi lại là một cổ máy lãnh đạm.
Từ trước đến nay hắn chỉ dỗ dành được một người đó là Dương Thần mà thôi.
Chưa kể đến lại còn chẳng ra làm sao.
Do đó, bây giờ muốn hắn dỗ dành cái kẻ đang giận dỗi kia thì có thể nói là vô cùng khó.
Hiểu rõ tính cháu trai mình Phạm An An cũng chỉ có thể miễng cưỡng khích lệ.
Ai bảo, lừa thằng bé làm gì....
Phạm Thụy Nghi hết cách đành cứng ngắc đi sang chỗ Tạ Hàm Ưng.
Thấy y vẫn một mặt u ám, nhưng hắn cũng không tính xuống nước.
Thế là từ dỗ dành lại chuyển sang cảm ơn chuyện y giúp Dương Thần khôi phục tinh thần.
- Dương Thần có nói với tôi là cậu đưa chiếc vòng cho em ấy.
Cũng nhờ vậy mà tinh thân em ấy mới khá hơn.
Hàm Ưng, cảm ơn cậu!
Tạ Hàm Ưng nghe thấy lời này liền có chút nghi hoặc không dám tin.
Y trừng to đôi mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình xem có thật sự là Phạm Thụy Nghi hay không.
Đùa sao? Tên này cũng có thái độ này và biết nói hai chữ cảm ơn à? Y nghe lầm phải không? Hay là ngủ mơ vẫn chưa tỉnh?
- Hừ! Ông đây thấy cậu chủ nhỏ đáng thương mà thôi!
Tạ Hàm Ưng hếch mũi nói.
Ting!
- Có chuyện gì sao?
Thấy vẻ mặt của Phạm Thụy Nghi có chút biến chuyển sau khi xem tin nhắn được gửi đến Phạm An An liền nhíu mày hỏi.
- Đã tìm được tung tích của Dương Mỹ Lệ, nhưng mà.....xem ra bà ta sống không được bao lâu.
..........
Lộp, cộp...
Người phụ nữ trông có vẻ đứng tuổi nằm gục trên mặt sàn.
Đôi mắt bà ta tựa dại ra.
Sự mệt mỏi vô lực cứ như đang bao trùm lấy cả cơ thể ấy.
Nghe được tiếng bước chân bên tai.
Bà ta cũng lười đếm xỉa.
Dẫu sao bà ta cũng biết bản thân vốn là không qua khỏi.
Két!
Cánh cửa cũ kỹ được mở ra.
Bóng dáng của ba người nào đó khẽ bước vào.
Và rất nhanh Dương Mỹ Lệ liền biết được họ là ai.
Nhìn hai người con trai trước mắt mình.
Đáng lẽ bà ta chẳng có chút gì là kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh thì đôi mắt vốn không có tiêu cự lại đột nhiên co rút.
Cơ mặt cũng cứng ngắc y như người đã chết.
-