" Tôi muốn nhìn xem con mèo mà anh đang nhắc tới." Cô nói.Anh không có bởi vì bị cô cắt ngang mà cảm thấy không vui, anh cười cười, nhẹ nhàng nói: " Có thể nha, lần sau...."Lời nói của anh tắt dần trong cổ họng, lần sau, lần sau... Điều này không phải do anh quyết định, anh không biết hai người có thể có lần sau hay không. Nếu đổi lại là người khác sẽ tranh thủ làm nũng đổi lấy lời cam đoan sẽ có lần sau, nhưng anh lại im lặng, đem quyền quyết định giao cho người khác.Có lẽ anh cũng từng dùng giọng nói ngào ngào yêu cầu người khách lần sau lại gặp mặt, thế nhưng người khách mà anh muốn gặp lại lần hai lại không muốn gặp anh, người khách mà anh không muốn gặp...anh cũng không có quyền được từ chối, hiện giờ cả người chán nản, cả sức lực đặt một quả cân lên chiếc cân tiểu ly cũng không có.Cô làm bộ như không nhìn thấy tâm tình anh đang hạ xuống trong nháy mắt, cô dùng hai má cọ cọ đầu vai bóng loáng của anh: " Lần sau dẫn tôi đi xem nó."Anh thoạt nhìn vui vẻ hơn một chút, trịnh trọng gật đầu: " Được."Hai người lại nói đến một ít chuyện khác, A Hành không làm người chú ý mà ngáp một cái. Cô cũng có chút mệt nhọc." Ngủ đi...Tôi cũng thấy mệt." Cô vươn tay ấn công tắc đèn ở đầu giường, anh rũ mắt xuống, đôi mắt vô thần thoạt nhìn thật dịu dàng." Ngủ ngon." Cô nói." Ngủ ngon." Anh nói. Anh còn mở to mắt, một ít ánh nước từ giữa con ngươi màu đen lan rộng ra, anh nháy mắt một cái, hít mũi, giọng rất nhẹ: " Cảm ơn cô."Cô sờ cánh tay anh, tỏ vẻ mình nghe được, cô nói: " Ngủ đi."Đêm đó, giấc ngủ của cô tốt lạ thường, lúc tỉnh lại đã sắp đến giữa trưa, cô dẫn anh đi ăn cơm trưa, sau đó đưa anh về nhà, anh vốn dĩ không muốn, theo lý thuyết, hai người không thể liên hệ riêng tư, thế như cô cứ ôm khư khư cánh tay anh không cho anh xuống xe, còn ra vẻ hung ác mà uy hiếp muốn quay xe trở về thành phố.Anh một bên thở dài một bên lại mỉm cười, biểu tình kia làm cho cô cảm thấy mình là động vật nhỏ được anh dung túng. Không, rõ ràng anh mới giống.Anh ở tại một khu chung cư rách nát, thật kỳ lạ, con mèo kia hôm nay lại không ở trước cửa chờ anh, thế nhưng cơm trong chén nhỏ đã bị ăn sạch sẽ, A Hành đem chén vào. Cô nghĩ đến chuyện mai còn phải đi làm nên khéo léo cự tuyệt lời mời vào nhà ngồi một chút của anh.Dù sao cũng sẽ nhanh gặp lại nhau thôi, sau khi nghỉ ngơi vài ngày cũng thật không tồi, cô có thể đem một ít thức ăn cho mèo của A Hành, sau đó hai người có thể đến nhà hngf ngày hôm nay ăn cơm, A Hành có vẻ thật sự thích món đậu hà lan xào tôm nõn của bọn họ, cô cũng có thể dẫn anh đi công viên tản bộ... Đại khái dưới ánh nhìn của người khác, tiêu tiền để cùng một người mù làm những việc này là thật sự ngu ngốc, nhưng lúc cô đang lên tất cả những kế hoạch đó lại vui vẻ như học sinh tiểu học đi chơi xuân, lòng cô mang khát khao, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.Trước mắt cô hiện ra dáng vẻ tươi cười của anh, lúm đồng tiền của anh.Cũng không biết đến lúc đó có rút ra được ngày nghỉ hay không, cô tăng ca cả ngày lẫn đêm ba tuần liên tiếp, đến tuần thứ tư mới khó khăn lắm có được một ngày nghỉ, vì quá mức mệt nhọc nên liền ngả người xuống giường ngủ, giống như là thi thể nằm im không nhúc nhích, thẳng đến chiều hôm sau mới mơ màng tỉnh lại.Cô từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng tìm di động, gọi cho ông chủ quán ăn đêm, nghĩ muốn hẹn gặp A Hành vào ngày mai." A Hành... một khoảng thời gian trước anh ta bị khách làm cho bị thương, bây giờ vẫn còn đang xin nghỉ, thật sự nghiêm trọng, tạm thời không thể tiếp khách được... Tôi cũng không biết khi nào mới có thể bình phục! Ngay cả tiền lương ứng trước, anh ta còn đang nợ tôi...."Cô ngắt điện thoại, vội nhào xuống giường, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, bước chân lộn xộn, lúc đi ngang qua bàn học bỗng nhiên va vào ghế dựa nghe một tiếng " Đông" mà quỳ rạp xuống đất, cô không nhìn xem thử đầu gối của mình như thế nào, cũng không có tâm trạng để thay quần áo, đứng dậy cầm lấy chìa khoá xe mặc áo khoác vào lập tức đi ra ngoài.Hai cái? Ba cái? Tóm lại, cô vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ không có người qua đường, còn vi phạm quy định đỗ xe ở gần lối đi bộ vào nhà anh nhất, cửa xe đóng thật mạnh ở sau lưng cô, gió mùa hè tiến vào khoang phổi của cô, vừa nóng rực lại vừa lạnh lẽo. Cô không nhớ được lần chạy trốn bạt mạng như vậy gần nhất là khi nào.Cô nhìn thấy con mèo ở cửa nhà anh, mèo hoang màu da cam, chén nhỏ dường như trống không đã lâu, hạt cơm khô dính ở đáy, giống như một miếng sáp trong suốt, nó cào cửa sắt, kêu meo meo hết tiếng này đến tiếng khác.Lâu lắm không vận động làm đại não người thiếu dưỡng khí, hai chân run lên, ngay cả tay cũng đang run rẩy, anh bị thương, anh bị bệnh thật sự nghiêm trọng, ngay cả mèo cũng không cho ăn, bây giờ cô đang cách anh một cánh cửa chết tiệt này, cô phải làm cho nó mở ra.Cô nôn nóng đi lại trước cửa, bàn tay sờ mỗi một tấc mép cửa, bụi cọ đầy tay cô, bụi đổ lên đầu cô, làm nhoà mắt cô, cô vừa xoa mắt vừa quỳ xuống cố nhìn qua khe dưới cửa, cuối cùng cô tìm thấy chìa khoá dưới cái chén.Đây là chìa khoá mở cửa kho báu, cho dù giờ phút này lấy ngàn vạn giải thưởng