Xem ra Lý Hòa bị dọa hỏng rồi.Cô nỗ lực đè xuống tức giận trong lòng, tự nói với chính mình việc này không thể trách anh được, anh chỉ là muốn làm việc nhà, anh đã làm rất tốt rồi, anh vốn không nhìn thấy gì, bây giờ lại còn bị thương, đồ vật làm sao có thể so sánh với con người chứ? Cô không thể trách móc anh được.Nhưng đó lại là con cá heo thủy tinh ông nội để lại cho cô, là thứ cuối cùng ông để lại, sao anh lại phải tưj nhiên dùng máy hút bụi... cô dùng lực cắn môi dưới của mình, đem ảo não nhào qua nhào lại rồi nhét trở về, bỏ túi đựng rác xuống, tận lực nhẹ nhàng mà nói với anh:" Không sao."Giống như tử tù nhận được kim bài miễn tử, bả vai căng thẳng của anh lập tức thả lỏng, cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, trước khi anh muốn mở miệng nói chuyện liền cắt ngang anh: " Lý Hòa, em không cần anh phải làm nhiều việc như vậy, những việc này em đều có thể tự làm, em đã nói rất nhiều lần rồi, em chỉ mong anh có thể bình an."Cô tự cảm thấy ngữ khí của mình đã rất ôn hòa rồi, nhưng kỳ lạ là, anh không hề vì những lời này mà cảm thấy được trấn an, trái lại sắc mặt còn kém hơn một chút, anh miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi đối với cô: " Ừ."Cô không biết nên nói thêm cái gì, bầu không khí yên tĩnh lại, anh lại một lần nữa nói: " Xin lỗi, anh không nghĩ đến... anh đền cho em được không."" Không cần, chỉ là quà lưu niệm mua ở thủy cung mà thôi... cũng chỉ vài trăm tệ." cô nói.Đền? Anh làm sao đền được chứ? Con cá heo thủy tinh đó căn bản là không đáng tiền, chỉ là có giá trị tình cảm của ông nội thêm vào, anh có thể lấy gì mà đền được nó chứ.Anh giật giật môi, cô nhìn ra anh đang muốn dò hỏi vậy thì tại sao phản ứng của cô lại lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, từ trước đến nay anh đều như vậy, chưa bao giờ đòi hỏi cô cái gì, cho dù chỉ là một đáp án cũng không, anh đã va vào quá nhiều vách tường, đến mức mà người khác đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh cũng không dám nắm quá chặt, càng đừng nói là chủ động đi đòi hỏi cái khác.Cô vẫn luôn biết, cho nên cô luôn là người chủ động.Cô lại bắt đầu tâm phiền ý loạn, muốn nhanh chóng làm một việc gì đó để quên đi việc vỡ đồ vừa nãy, cô ngữ điệu nhẹ nhàng mà yêu cầu anh cùng ra ngoài tản bộ, Lý Hòa gật gật đầu, vẫn còn có chút hồn vía lên mây, nhưng hiện giờ không không có tinh lực để đi an ủi anh nữa, bời vì không phải thật sự là không sao, cô vẫn còn để ý đến, đó là con cá heo thủy tinh cô trân quý. Cô không muốn anh tự trách nên mới nói là không sao, mặc dù hiệu quả không hề tốt, cô cũng không muốn tiếp tục nữa.Ac dĐây là lần tản bộ ngột ngạt, nặng nề nhất của hai người, đêm hè không có gió, tiếng ve sầu ồn ào không dứt, ánh đèn đường phảng phất đều mang theo độ ấm, chiếu đến khiến cho hai bên thái dương cô chảy đầy mồ hôi, lúc anh và cô ra ngoài tản bộ không mang theo gậy, cô lần đầu tiên phát hiện hai người nắm tay vào mùa hè thì ra nhiệt độ lại nóng như vậy, da dẻ dính dính dán vào nhau, cô chỉ vội vã đi một vòng liền muốn về nhà.Hai người ở trong thang máy ngẫu nhiên gặp được bác gái cách vách, bác gái cười chào hỏi với cô, thuận miệng hỏi một câu " Cùng bạn trai đi tản bộ về sao." cô biết bác gái chỉ là khách khí hỏi, liền thuận miệng đáp một tiếng phải, cô cảm thấy cánh tay của Lý Hòa dán vào tay cô khẽ run lên, cô quay đầu nhìn lại, thấy anh đang mím môi, đôi mắt sáng hơn một chút so với lúc nãy.Vẻ mặt của anh làm cô ngẩn ra, một ý nghĩ trong đầu cô lập lòe giống như tia lửa, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã tắt, cô bắt đầu suy nghĩ, bạn trai...?Cô và Lý Hòa ở chung, cô vô cùng thích anh, cô nguyện ý vì muốn ở cùng anh nửa năm mà tiêu tốn tiền tiết kiệm hơn nửa năm, cô đồng ý ở cùng anh, nuôi anh... nhưng mà bạn trai? Cô cảm thấy dùng từ này để hình dung mối quan hệ giữa cô và anh không được thích đáng cho lắm, cùng với việc bao nuôi không có quan hệ gì, đây cũng không tính là gì... là một loại khác biệt nhỏ bé khác, quá là nhỏ bé, thoáng qua trong đầu cô, nhưng cuối cùng cô cũng không bắt được ý nghĩ đó.Thang máy đinh một tiếng, cửa tự động từ từ mở ra, vì thế cô liền từ bỏ suy nghĩ này, bước ra ngoài.Quả nhiên Lý Hòa không còn chạm vào máy hút bụi nữa, anh giống như lúc trước thu dọn từng góc trong nhà, đợi cô tan làm, có lúc cô cảm thấy anh giống như một sủng vật cô độc, bị vây ở trong phòng, không hề có lạc thú của chính mình, mỗi ngày chỉ có thể chờ đợi chủ nhân nhàn rỗi sẽ làm bạn cùng.Nhưng cô đối với việc này cũng bó tay, cô không ngừng mua sách cho anh, lúc rảnh rỗi sẽ ở bên anh, cho dù anh chưa bao giờ oán giận, vẫn tốt tính như cũ cùng cô mỉm cười trò chuyện, tựa hồ không có gì dị thường, nhưng cô có thể cảm thấy được ánh mắt của anh ngày càng mù mịt mê mang.Bất luận là như thế nào, chí ít cuộc sống của anh cũng tốt hơn trước kia. Cô cứ như vậy an ủi chính mình.Một năm lẻ ba tháng không được tính là dài, cứ như vậy ngày qua ngày, ngày đó ông chủ bỗng nhiên gọi điện thoại tới, cô mới ý thức được, hợp đồng thế mà sắp tới kỳ hạn rồi." Muốn tiếp tục ký hợp đồng sao? Có thể giảm cho cô 20% nha?" ông chủ hỏi cô.Ngân hàng vừa vặn gửi tin nhắn tới, cô nhìn tiền tiết kiệm một cái, so với một năm trước thì ít hơn một nửa, ừ, đây cũng là bình thường, gánh nặng sinh hoạt của hai người khiến cho cô căn bản không tiết kiệm được bao nhiêu, cô còn mua cho anh không ít đồ, còn có, còn có tết năm nay cô không về nhà ăn tết, cô đi du lịch cùng với Lý Hòa rồi.Dù cho là cảnh sắc tráng lệ thì anh cũng không nhìn thấy, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đưa anh tới Bắc Kinh.Mùng một đầu năm, ngày hôm đó hai người đi lên Trường Thành, hôm ấy tuyết lớn, cho nên cũng chẳng có mấy ai, gió lạnh thổi phần phật bên tường thành, tuyết bẩn tích tụ ở hai bên bậc thang trống trải, cô lôi kéo tay anh chạm lên tường thành, anh bị đông lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, ngón tay cứng ngắc, nhưng lại cười đến vô cùng vui vẻ, giống như