Người ta đều nói vấn đạo cầu trường sinh có thể đi vào cảnh cực lạc.
Đối với Giản Thành mà nói, những lời này chân thật miêu tả hắn.
Hỏi, trường sinh, nhân sinh cực lạc, sau đó lại là gì?
Tử vong.
Tử vong ngay trong cực lạc, theo lý thuyết Giản Thành hẳn phải thật cao hứng mới phải.
Nhưng nếu như người giết chết hắn lại là những tiên nữ muôn màu muôn vẻ mà hắn sủng ái đó thì sao?
Như vậy hắn không phải tiến vào cảnh cực lạc, mà là rớt vào động bàn tơ a.
Giản Thành đang nghiêm túc quét rác.
Hắn quét rác thực nghiêm túc, phảng phất như lần đầu nhìn thấy cây chổi, nhìn chằm chằm vào mặt đất, từng chút một dọn hết tro bụi và lá rụng trên mặt đất.
Giản Thành mặc trang phục của phục dịch đơn giản nhất, tóc dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng hiện lên nét ngây ngô, lại cố tình nhiều thêm một cỗ khí chất thâm trầm.
Đặc biệt đôi mắt nhìn xuống mặt đất kia, đen trầm nhu hồ sâu, lạnh lẽo đạm mạc.
Không có khí phách tung hoành của thiếu niên, cũng không có khí phách hăng hái của tu giả đắc ý, ngược lại đầy vẻ bình phàm, phảng phất như một lão giả đã bước vào tuổi già.
.........Kỳ thật hắn còn chưa kịp phản ứng lại đâu.
Không phải ai cũng đều có thể ngay khi bị chọc giận, phẫn uất, bất đắc dĩ, thê lương, nhận mệnh tử vong lại đột nhiên phát hiện, chính mình cư nhiên sống lại, còn về tới năm tháng mười bốn tuổi xanh mơn mởn, chính là sau ngày đầu tiên tới bái nhập Đại Nhật Tiên Tông.
Giản Thành một bên quét, một bên tự hỏi nhân sinh.
Đời trước Giản Thành tung hoành ngang dọc cả đời, ngủ với muôn màu nữ nhân, nhấm nháp đủ loại mỹ thực, tiểu đệ vô số, trở thành chủ nhân thế giới này, nhất hô bá ứng......... Nhân sinh như vậy có thể nói là mẫu mực như trên điển phạm đi?
Nhưng chính mình như vậy, vì sao lại bị người âu yếm bên gối giết chết đây?
Giản Thành đơn giản phân tích nửa ngày, đưa ra hai cái kết luận.
Thứ nhất, đối phương hận chính mình, cho nên muốn giết chính mình.
Thứ hai, đối phương thông qua giết chết mình, có thể đạt đến đồ vật càng quan trọng.
Dưới tình huống bình thường, dưới tình huống đã biết rõ nghi phạm, việc suy ngược lại động cơ và thủ pháp là một việc rất đơn giản.
Nhưng mà đối với Giản Thành mà nói, việc này ngược lại trở thành vấn đề phức tạp nhất.
Bởi vì hắn ở đời trước mở rộng hậu cung, thu thật nhiều tiên nữ, bỏ đi người chân chính động thủ, phía sau hẳn là có mấy người hỗ trợ, nếu không lúc ấy hắn cũng sẽ không bị ngưng kết thần hồn, không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm diệt thần đâm vào.
Nhớ tới một màn trước khi tử vong, nàng cười đến bách hoa nở rộ, bộ dáng đẹp không sao tả xiết......... Giản Thành run run một chút, thiếu chút thì bóp nát cây chổi trong tay.
Giản Thành phát ra tiếng thở dài, cái này gọi là ngã một lần thì khôn hơn một lần, về sau vẫn là thu hồi tâm đi.
"Thiếu gia!"
Một tiểu nữ hài đột nhiên xuất hiện trước mặt Giản Thành, diện mạo nữ hài thanh tú, đôi mắt không lớn, cái mũi rất nhỏ, môi phiếm màu đào, nàng mặc một chiếc áo choàng màu hồng nhạt cùng váy dài màu xanh, tóc dài búi lại thành hai búi tóc ở bên má, nhìn hoạt bát đáng yêu.
Nữ hài đứng ở trước mặt Giản Tành, không chút do dự đoạt đi cây chổi trong tay Giản Thành.
"Thiếu gia tại sao không đi tu luyện? Việc như này vẫn là để nô làm đi!"
Giản Thành thần sắc phức tạp nhìn nữ hài trước mặt.
Đây là thị nữ của hắn Tiểu Như, đi theo hắn một đường từ quê nhà đến Đại Nhật Tiên Tông, là thị nữ đi theo hắn sớm nhất, Tiểu Như cũng không có bồi hắn đến cuối cùng, mà chết trong một lần tranh chấp của mình cùng các sư huynh trong tông môn.
"Thiếu gia sao lại phát ngốc?"
Tiểu Như nghiêng đầu, duỗi tay xua xua trước mặt Giản Thành, sau khi thấy thiếu gia nhà mình hoàn hồn mới nói: "Thiếu gia, tuy ngài lấy thân phận tạp dịch để ở lại Đại Nhật Tiên Tông, nhưng nếu không hảo hảo tu luyện, chúng ta vẫn sẽ bị đuổi trở về!"
Tiểu Như thở dài: "Nếu trở về lại rơi vào trong tay Đại phu nhân, chúng ta cũng không có quả ngon." Nói tới đây mắt nữ hài ửng đỏ: " Thiếu gia cần phải hảo hải tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, chúng ta mới có thể chân chính lưu lại'
Đại phu nhân? Nga, nhớ rồi, là nữ nhân đem hắn cùng nương đuổi xuất gia môn.
Đời trước hắn làm như thế nào? Hình như sau khi chính mình trở thành đại tu sĩ, vị phụ thân kia của mình đưa nương đã mất lên làm chính thất đưa vào từ đường hiến tế, mà Đại phu nhân này lại chết bệnh?
Nghĩ đến đây, Giản Thành có cảm giác dường như đã qua mấy đời, nhớ lại những tao ngộ cực khổ khi còn nhỏ, ngược lại không còn cảm thấy phẫn uất cùng quật cường nữa, trong lòng đều là thở dài cùng bình tĩnh.
Giản Thành nhàn nhạt nói: "Nguyên nhân chính là vì ta là tạp dịch ở tông môn, ở trong tông môn phải làm những việc này, Tiểu Như, ngươi đi về trước đi." Dừng một chút, nhớ tới kết cục đời trước của Tiểu Như, hắn bổ sung: "Ngươi không phải đệ tử tông môn, cũng không phải tạp dịch, nếu đi qua đi lại gặp trúng tiên trưởng, có khả năng gặp phiền toái."
Tiểu Như trợn tròn đôi mắt: " Nhưng mà thiếu gia!"
Giản Thành: "Trở về đi, sau khi ta làm xong công khoá hôm nay sẽ đi tu luyện."
Tiểu Như nhìn thiếu gia nhà mình vẫn tiếp tục quét rác, không khỏi dẫm chân, tức đến xoay người chạy đi.
Giản Thành bình tĩnh nhìn bóng dáng Tiểu Như, không nói gì. Hắn cúi đầu, tiếp tục quét rác.
Có một số việc chung quy không giống với đời trước.
Đời trước hắn tham gia đại điển thu đồ đệ của Đại Nhật Tiên Tông, ở trong khảo hạch muôn vàn tính kế, cuối cùng bằng vào kiểm tra đánh giá phẩm hạnh ưu tú mà trở thành đệ tử ngoại môn.
Mà lần này tỉnh lại sau đại điển thu đồ đệ, hắn vốn tưởng chính mình cũng giống như trước đây trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại trở thành tạp dịch!
Nhất định trong đó đã xảy ra chuyện gì, trước khi biết rõ việc gì thay đổi, Giản Thành tạm thời không tính toán phi thăng thực lực khiến cho người khác chú ý cùng hoài nghi.
Thêm nữa, hắn chính là đại tu sĩ cảnh giới hóa thần, dưới tình huống tâm cảnh cùng tu vi đã đủ, không cần thiết phải gấp gáp.
Nghĩ đến đây, Giản Thành đã ra quyết định, yên lặng quét rác, sau đó nghĩ đến hành động tiếp theo của chính mình, ý đồ tìm ra độc thủ sau cái chết của chính mình.
"Thiếu gia ngu ngốc! Thiếu gia hư đốn!"
Nữ hài khóc lóc chạy đến khu rừng sau khu cư trú của