Chỗ Nào Không Đúng

Giản Dục


trước sau

Bạch Anh chưởng tôn đứng ở một chỗ đình bên hành lang gấp khúc, từ nơi này có thể nhìn rõ ràng sương phòng bên cạnh.


Ánh mắt tu sĩ từ trước đến nay đều thực tốt, huống chi sương phòng còn cố ý mở cửa sổ, tình cảnh bên trong cơ hồ nhìn không sót gì.


Trần Húc Chi đứng ở bên cạnh Bạch Anh chưởng tôn, đồng dạng nhìn sương phòng bên kia, tâm tình rất là vi diệu.


Trong sương phòng ngồi một người, đúng là Lâm Trọng gần đây hỗ trợ xử lý sự vụ tông môn ở chủ phong.


Đối diện Lâm Trọng tiểu ca còn có hai người, một ngồi, một đứng.


Lâm Trọng ngồi ở phía sau thư án, đang tìm kiếm tư liệu trên bàn, hai người ngồi đối diện hắn đều có chút hơi khẩn trương, thẳng đến khi Lâm Trọng rút ra một phần văn kiện, sau khi mở ra nhìn vài lần, mới gật gật đầu với người ngồi đối diện kia.


"Không sai, đích xác có phần văn kiện này, Giản gia chủ, ngài có thể đem con thứ hai của ngài vào sơn môn, lấy danh ngạch thay thế trưởng tử Giản Thành."


Người trung niên ngồi đối diện Lâm Trọng lập tức lộ ra tươi cười, bất quá giây tiếp theo khóe môi nhếch lên của ông ta liền lập tức hạ xuống, một bộ từ phụ: "Ai, duyên phận của tiểu nhi cùng tông môn nông cạn, nhưng tốt xấu cũng côi như là vì tông môn xuất lực, không làm cho Giản gia ta mất mặt."


Lâm Trọng nhìn thoáng qua Giản gia chủ ở trước mặt, hắn không toát ra bất cứ biểu tình nào, chỉ là bình tĩnh mà lấy ra một phần bảng biểu.


"Điền vào cái bảng biểu này một chút, sau đó đi ngoại môn tiến hành thí nghiệm, sau khi thông qua thí nghiệm là có thể đi lĩnh thẻ bài đệ tử, cũng trở thành đệ tử ngoại môn."


Giản gia chủ liên tục gật đầu, ông ta đầy mặt tươi cười: "Đa tạ Lâm đạo hữu hỗ trợ." Sau đó thở dài: "Không biết trưởng tử kia của ta có còn lưu lại cái gì? Nếu như có, ta có thể mang đi không? Cũng cho ta có cái mà tưởng niệm."


Lâm Trọng lắc đầu: "Giản Thành bị người đoạt xá, trừ bỏ vài món quần áo lưu tại biệt viện đệ tử cư trụ ra, cũng không có thứ khác."


Giản gia chủ vẻ mặt thất vọng: "Cái gì cũng không có?"


"Đúng vậy, cái gì cũng không có." Lâm Trọng nhàn nhạt nói: "Nói vậy đồ vật của ngoại môn đệ tử ở trong mắt ma tu kia cũng không là gì đi."


Lâm Trọng đem một cái ngọc giản giao cho Giản gia chủ: "Cầm cái này đi qua là được, ta sẽ gửi tin cho đệ tử khảo hạch."


Giản gia chủ vội vàng tiếp tới, cười tủm tỉm mà vỗ vỗ thiếu niên bên cạnh: "Đa tạ đạo hữu."


Thanh niên vội vàng khom lưng: "Đa tạ tiền bối."


Lâm Trọng xua xua tay, ý bảo hai người có thể đi rồi.


Chờ khi bọn họ đi rồi, Lâm Trọng lập tức đứng dậy, đêm công văn trên tay xếp thành phi điểu, thả ra ngoài cửa sổ.


Kết quả Lâm Trọng còn chưa có rời khỏi bên cửa sổ, liền nhìn thấy phi điểu kia phẩy phẩy cánh ngừng ở bên đình bên kia.


Lâm Trọng: "................"


Nguyên lai chưởng môn cư nhiên ở bên cạnh nhìn sao?


Lâm Trọng vừa định coi như không biết xoay người rời đi, liền thấy Bạch Anh chưởng tôn bước khoan thai từ bên chỗ đình kia đi ra.


Dù cho trầm ổn như Lâm Trọng, cũng có chút hold không được.


Sư phụ ai, ngài như vậy thật sự là...........


Giây tiếp theo, Trần Húc Chi cũng từ bên cạnh đi ra.


Lâm Trọng cứng mặt, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho tốt.


Trần Húc Chi đồng dạng cứng mặt, trên mức độ nào đó mà nói y cũng rất bội phụ Bạch Anh, hoàn toàn không để bụng thân phận địa vị của mình, muốn làm cái gì làm cái đó, ngược lại thật không hổ là người có thể yêu đương với Diệp Vô Cấu.


Bạch Anh mặc kệ hai đồ đệ trong lòng nghĩ như thế nào, hắn đi vào phòng, cầm lấy tư liệu trên bàn lên xem.


Sau khi nhìn xong, hắc hắc một tiếng, chậm rãi nói: "Ung thành Giản gia."


Bạch Anh chưởng tôn trước đó nói muốn liên hệ một chút với Giản gia cũng không phải là tùy tiện nói, khi Giản Thành còn chưa có rời đi Đại Nhật Tiên Tông, ông liền bày mưu đặt kế để đệ tử phía dưới phát công văn cho Ung thành bên kia.


Đại ý là nói, nhi tử Giản Thành của Giản gia các ngươi là một đệ tử phi thường đáng tiếc, hắn vì tông môn hy sinh rất nhiều, tông môn cảm nhớ hy sinh của hắn, ban ơn cho người nhà, Giản gia các ngươi có thể lại đưa tới một đệ tử gia nhập ngoại môn.


Quả nhiên, cha Giản Thành, chính là Giản gia chủ trước đó ngồi đối diện Lâm Trọng sau khi hỏi thăm sự tình có phải thật hay không, suốt đêm mang theo con thứ hai chạy tới.


Bạch Anh chưởng tôn đem công văn ném xuống, ông hỏi Lâm Trọng: "Ngươi đem hắn an bài đến chỗ nào?"


Đây là hỏi con thứ hai của gia chủ Giản gia, đệ đệ Giản Thành.


Lâm Trọng chớp chớp mắt, hắn nhỏ giọng nói: ".........theo tình huống bình thường mà nói, an bài đệ tử mới tiến vào tông môn là đại sư huynh, nhưng Giản Dục kia là lấy danh ngạch của Giản Thành, cho nên trên lý luận vẫn là ở nơi trước kia của Giản Thành."


Trần Húc Chi liên tục ho khan, y lúc trước chính là đem Giản Thành nhét vào sân tạp dịch.


Lâm Trọng liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Giản Thành là tạp dịch, hắn có công với tông môn, dựa theo quy củ tông môn, ta liền đem Giản Dục kia thành đệ tử ngoại môn, chỗ ở của tạp dịch tất nhiên không quá thích hợp, cho nên cụ thể trụ ở nơi nào, liền phải xem các sư huynh quản lý ngoại môn bên kia an bài như thế nào."


Muốn trụ ở chỗ tốt, Giản gia chủ kia tất nhiên phải nhét tiền cho các sư huynh quản lý, nội môn đệ tử đều sẽ không nhúng tay, cũng coi như là cho đệ tử Trúc Cơ quản lý ngoại môn cơ hội kiếm thêm thu nhập.


Bạch Anh chưởng tôn tất nhiên minh bạch tiểu xiếc trong đó, ông cũng là vì vậy mà lại đây.


Ông nghĩ nghĩ nói: "Để người ngoại môn theo dõi Giản Dục kia."


Lâm Trọng sửng sốt, hắn theo bản năng mà nhìn thoáng qua Trần Húc Chi, đây là có ý gì?


Trần Húc Chi khẽ gật đầu, Lâm Trọng không kịp nghĩ lại, vội vàng nói: "Đệ tử đã biết."


Bạch Anh mang theo Trần Húc Chi rời khỏi nơi làm việc của Lâm Trọng, trên đường về, Bạch Anh chưởng tôn cười tủm tỉm nói: "Thoạt nhìn Húc Chi ngươi gần đây làm không tồi, Lâm Trọng kia cũng không còn nghe ta nói."


Trần Húc Chi hơi hơi mỉm cười: "Hắn là đội trưởng Giới Luật Đường, lại là sư đệ chủ phong ta, sư phụ cũng biết, phàm tục có câu nói rất đúng, huyện quan không bằng hiện quản sao."


Y trực tiếp quản Lâm Trọng, Lâm Trọng tất nhiên hy vọng có thể từ chỗ của y có được chút tin tức cùng với trợ giúp, nhân chi thường tình.


Bạch Anh chưởng tôn mỉm cười, ông lại thuận tiện trêu chọc vài câu, đề tài tự nhiên mà chuyển tới trên người Giản Thành.


"Tuy rằng ta chán ghét Giản Thành." Bạch Anh chưởng tôn thật thẳng thắn mà nói ra: " Nhưng ta cũng không nghĩ tới, phụ thân hắn là người như vậy."


Ông tự giễu nói: "Như vậy vừa thấy, Giản Thành kia có thể trưởng thành thành bộ dáng hiện tại, đã thực không tồi."


Trần Húc Chi hoàn toàn không biết nên nói gì cho tốt, trên thực tế theo y biết, Giản gia chủ này trên thực tế so với biểu hiện bên ngoài còn.......


Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, Giản Thành trong nguyên tác trở thành Dương Thần lão tổ toàn bộ đại lục, Ung thành Giản gia tất nhiên là nước lên thì thuyền lên.


Giản gia chủ này phản ứng cực nhanh, thời điểm sau khi Giản Thành trở thành tu sĩ Kim Đan, liền trực tiếp làm vợ cả [sinh bệnh] qua đời ~


Ông ta tổng cộng có ba nhi tử, lúc ấy con thứ hai đã bái nhập Đại Nhật Tiên Tông, cũng cùng trưởng tử thế bất lưỡng lập, thậm chí còn có nhiều hành vi ức hiếp trưởng tử, vì thế Giản gia chủ trực tiếp từ bỏ đứa con thứ hai này, cũng đem tiểu nhi tử đưa đến Thái Tố Cốc.


Chờ sau khi Giản Thành trở thành tu sĩ Nguyên Anh, Giản gia chỉ này cư nhiên đem nương của Giản Thành từ phần mộ đào ra, để vào tông miếu, lắc mình biến hóa, thành vợ cả, mà vợ cả chân chính của Giản gia chủ lại biến thành vợ kế!


Một đợt

thao tác dứt khoát quyết đoán, chờ khi Giản Thành về nhà chuẩn bị vì nương của mình mà công đạo, mới phát hiện cha hắn đã sớm [lương tâm trỗi dậy], vì nương hắn mà sửa lại án sai = =


Giản gia chủ còn than thở khóc lóc với Giản Thành, nói năm đó ông cùng nương của Giản Thành là chân ái, nhưng bị chèn ép bởi thế lực của gia tộc cùng kế thê, không thể không biếm thê làm thiếp, hiện giờ Giản Thành có tiền đó, ông ta rốt cuộc cũng có thể nói cho Giản Thành chân tướng năm đó vân vân.........


Giản Thành khi đó hồng nhan tri kỷ không biết bao nhiêu, đối với loại phương thức tự hỏi của nam nhân 'ta tuy rằng yêu nương ngươi nhưng ta cũng có trách nhiệm của mình ta là thân bất do kỷ kỳ thật lòng ta vẫn là yêu mẹ con ngươi' này tỏ vẻ tán đồng, còn tràn đầy thể hội!


Hắn cũng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ a! Nhưng hắn thích nhất vẫn là Diệp Vô Cấu nha ! nếu thực lực cùng Diệp Vô Cấu quá kém, hắn cũng không thiên vị đâu!


Vì thế Giản Thành cùng cha hắn ôm đầu khóc rống, tiêu tan hiềm khích lúc trước, giai đại vui mừng


Giản gia chủ như cũ là phụ thân của Dương Thần lão tổ, được mọi người tôn kính, Ung thành Giản gia lừng lẫy cường thịnh, tựa hồ trở thành đệ nhất thế gia của đại lục.


Từ góc độ nào đó mà nói, Trần Húc Chi rất là bộ phụ cha của Giản Thành.


Đương nhiên theo bản tâm mà suy xét, nếu để Trần Húc Chi tới lựa chọn, y tuyệt đối không muốn giao tiếp với người như Giản gia chủ.


Bạch Anh chưởng tôn thở dài: "Như vậy xem ra, Giản Thành lấy tên Thành Hạo đưa vào phả hệ của tông môn, ngược lại cũng là chuyện tốt, như vậy ngược lại có thể tách ra khỏi Giản gia."


Ông nhìn Trần Húc Chi: "Nhưng mà Giản Thành nguyện ý sao?"


Trần Húc Chi sửng sốt.


Bạch Anh chưởng tôn: "Kia dù sao cũng là phụ thân của hắn, hắn sẽ tách ra liên hệ giữa hai bên sao?"


Bạch Anh chưởng tôn nhắc nhở Trần Húc Chi: "Nếu ngươi muốn cùng Giản Thành ............... không, vẫn là gọi Thành Hạo đi, nếu ngươi muốn cùng Thành Hạo kết thành đạo lữ, chuyện này ngươi tốt nhất nên có chuẩn bị tâm lý."


Trần Húc Chi yên lặng gật đầu: "Ân, đa tạ sư phụ nhắc nhở."


Bạch Anh chưởng tôn giơ tay vỗ vỗ bả vai Trần Húc Chi, ông nói: "Cha mẹ ngươi nơi đó trước tiên cứ gạt đã, loại sự tình này cũng không tiện quấy rầy bọn họ, nếu sau khi đại chiến kết thúc bọn họ vẫn cứ khỏe mạnh, ngươi lại có tâm để bọn họ gặp Thành Hạo, vậy mang về đi."


Sau khi tách ra cùng Bạch Anh chưởng tôn, Trần Húc Chi tâm tình thực phức tạp.


Bạch Anh chưởng tôn không nói một câu hy vọng y cùng Giản Thành tác ra, chỉ là đem khả năng sẽ xuất hiện phiền toái cùng với phiền toái chắc chắn sẽ gặp phải đều bày ra trước mặt y, hiệu quả lại tốt không thể tưởng.


Bởi vì Trần Húc Chi hiện tại cư nhiên thật sự bắt đầu suy xét, nếu Giản Thành cho rằng cha hắn là hảo phụ thân hối cải để làm người mới..............


Vậy bọn họ vẫn là tính = =


Quên nhau đi cũng tốt nha ~


Trần Húc Chi thở dài, ngay sau đó đánh lên tinh thần, y không cần phải vì chuyện còn chưa phát sinh mà lo âu, trước tăng lên thực lực của mình, xử lý các hạng mục sự vụ công tác trước khai chiến đi.


Chỉ là chờ Trần Húc Chi trở lại thư phòng, không bao lâu sau khi bắt đầu xử lý công vụ, y cư nhiên nhận được truyền tin của quản sự của ngoại môn.


Đệ tử quản lý ngoại môn kia truyền đến thư cho Trần Húc Chi nói, ngoại môn hôm nay có một đệ tử mới tới, gọi là Giản Dục, hắn hỏi thăm chuyện của Trần Húc Chi với quản sự.


Trần Húc Chi: ???


Giản Dục năm nay mười lăm tuổi, chỉ nhỏ hơn Giản Thành hai tuổi.


Trong nguyên tác tiểu tử này giai đoạn trước mỗi ngày đều tìm phiền toái cho Giản Thành, chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu chuyên hố Giản Thành, thậm chí còn có quan hệ thực tốt với Trần Húc Chi trong nguyên tác.


Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu nha.


Nhưng hiện tại Trần Húc Chi chưa bao giờ gặp qua Giản Dục, vì sao Giản Dục này vừa tiến vào tông môn liền tới hỏi thăm chuyện của y?


Đã trải qua chuyện Giản Thành trọng sinh, Trần Húc Chi trước tiên liền hoài nghi, chẳng lẽ Giản Dục cũng trọng sinh?


=======================


Tác giả có lời muốn nói:


Mỗi một nam chủ ngựa giống sao lại không có một đôi cha mẹ kỳ ba đâu?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện