Trong một cái khe núi thật lớn,có người dùng bí thuật làm ra một cái nình địa thật lớn, trên đó đầy cành lá xanh tươi, làm thành một cái đình hóng gió hình mây, trong bốn phía cây cối mờ mờ ảo ảo cất giấu không ít người, bọn họ làm thành một trận pháp cố định, cảnh giác chú ý hết thảy trong phạm vi thần niệm.
Trong đình hóng gió có hai vị lão ma Nguyên Anh.
Bên người bọn họ có mấy ma tu Kim Đan đang đứng, dù cho là ma tu Trúc Cơ cũng chưa có đủ tư cách đến gần.
Trong đó lão ma mặt đỏ bừng chính là Tà Tâm trưởng lão trước đó đại chiến cùng Diệp Vô Cấu, lão ma này giờ đang vỗ mạnh vào bàn.
"Một đám phế vật!! Rõ ràng kế hoạch đang tốt, kết quả đám phế vật các ngươi lại tiết lộ tin tức ra ngoài!"
Một lão ma khác cười lạnh nói: "Việc này cùng chúng ta không quan hệ, roc ràng là các ngươi đuổi giết Trần Húc Chi bị Diệp Vô Cấu gặp phải, lúc này sự tình mới bại lộ."
Cũng là xui xẻo, ma tu đuổi giết Trần Húc Chi đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông chính là tu sĩ Kim Đan mới tiến giai, một Kim Đan đánh Trúc Cơ, hẳn là thắng chắc a!
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, Trần Húc Chi kia rất giảo hoạt, tu sĩ Kim Đan Tà Tâm Tông thế nhưng không đắc thủ được sớm, bị Trần Húc Chi chạy thoát.
Trần Húc Chi chạy thì thôi, chính là vừa vặn bị Diệp Vô Cấu gặp được chuyện này, không chỉ tên ma tu Kim Đan kia trực tiếp đột tử, còn khiến cho Đại Nhật Tiên Tông cùng Thái Tố Cốc chú ý, thật sự quá tệ.
Lão ma mặt đỏ của Tà Tâm Tông cũng cười lạnh: "Hiện tại nói những lời đó cũng đã chậm, ta biết rõ nguyên do, Diệp Vô Cấu rời đi tông môn là vì tránh né tu sĩ giao lưu của Thái Tố Cốc, chính là tiểu tử này."
Hắn đá người trẻ tuổi ở bên chân, người trẻ tuổi này đúng là cục cưng bảo bối của Thái Tốc Cốc, đại danh Ngô Bảo Bảo = . =
Một lão ma khác lệ thuộc Quy Nguyên Tông, gã tức giận nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mắt thấy thời gian ngày càng gần, mấy tên nô lệ đó cũng muốn chạy trốn hết, chúng ta liền chờ như vậy?"
Tà tâm trưởng lão nói: "Dùng cục cưng bảo bối này làm mồi, đem người Thái Tố Cốc dẫn đi."
Lão ma Quy Nguyên Tông nhướng mày: "Mấy kẻ Đại Nhật Tiên Tông kia.........."
"Đại Nhật Tiên Tông cử tới hai chưởng tôn, hai chúng ta mỗi người một tên, cũng dẫn đi như vậy."
Tà Tâm trưởng lão định liệu trước nói: "Hai môn phái chúng ta có ước chừng năm Kim Đan, dù cho sau đó lại đột nhiên nhiều thêm Trần Húc Chi, Đại Nhật Tiên Tông lần này cũng chỉ có một Kim Đan kỳ, không đủ sợ hãi!"
Quy Nguyên Tông lão ma trầm ngâm một lát nói: "Đành vậy, cũng chỉ có thể như vậy."
Sau khi hai vị lão ma đạt thành ý đồ, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, cẩn thận hiệp thương chi tiết bố trí con mồi cùng bẫy rập kế tiếp.
Ở dưới chân hai lão ma không chú ý, Ngô Bảo Bảo hẳn phải đã chết ngất lại vẫn chưa thực sự khép kín mắt, hai đôi mắt hắn vẫn hở một khe nhỏ, đôi mắt trống rỗng vô thần tựa như vực sâu hấp thu hết thảy quang mang, đem cảnh tượng bốn phía toàn bộ đều thu vào mắt, thông qua tầng ảo ảnh nhàn nhạt, đồng thời truyền tới trong mắt một người khác.
Trên một đỉnh núi, Linh Nguyệt chưởng tôn hẳn là phải lưu lại tông môn một thân váy dài trắng cuộn sóng khoang chân ngồi, cách nàng ba bước chân là Diệp Vô Cấu một thân đồ đỏ.
Linh Nguyệt chưởng tôn nhắm hai mắt, qua hồi lâu, quanh thân nàng hiện lên một đạo ngân quang nhàn nhạt, mở bừng mắt.
Trong nháy mắt nàng mở mắt ra, Diệp Vô Cấu quay đầu qua nhìn: "Sư muội, thấy được?"
"Thấy được." Khóe môi Linh Nguyệt chưởng tôn lộ ra vẻ tươi cười: "Thật trăm triệu lần không nghĩ tới, ma môn cư nhiên dào ra một cái bí cảnh trong Vọng Đoạn sơn."
Ánh mắt Diệp Vô Cấu sáng lên: "Ngươi xác định?"
"Yên tâm đi sư tỷ, Huyễn Tư bí thuật của ta tuyệt sẽ không xảy ra vấn đề, hai lão ma kia tuyệt đối vô pháp phát hiện một tia linh thức của ta trên người Ngô Bảo Bảo kia." Linh Nguyệt chưởng tôn thở dài nói: "Ngô Bảo Bảo kia đối với sư tỷ si tình cực kỳ, sư tỷ bất quá gửi qua vài câu, hắn liền cất chứa bên người, nếu không có như vậy ta cũng không có khả năng bằng vào bí phù khảm vào giấy viết thư mà bám vào người thành công."
Diệp Vô Cấu không chút để ý nói: "Thần nữ có tình, Tương Vương vô tình."
Linh Nguyệt chưởng tôn phốc cười, Diệp Vô Cấu lúc này vừa lúc so sánh trái ngược.
Vậy sư huynh thì sao?
Linh Nguyệt chưởng tôn nhẫn nhịn, vẫn là đem những lời này nhịn xuống.
Nàng đứng dậy: "Nếu bọn họ dùng Ngô Bảo Bảo để mai phục, ta liền đi sang Thái Tố Cốc bên kia, bên này giao cho Lan Hải sư huynh cùng sư tỷ đi."
Diệp Vô Cấu ừ một tiếng, nàng lẩm bẩm: "Một cái tân bí cảnh không biết chịu tải lực thế nào, nếu như cấp bậc quá thấp, vạn nhất đang đánh hưng phấn, có lẽ đem bí cảnh kia đánh nổ, phẩm chất lại giảm xuống, vậy thật sự mất nhiều hơn được."
Linh Nguyệt chưởng tôn hơi hơi nhíu mày: "Không xui xẻo đến mức đó đi?"
Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông nếu muốn khai hỏa toàn bộ hỏa lực, lực sát thương thật sự vô cùng lớn, đặc biệt nghe lão ma kia nói, cửa vào tân bí cảnh kia tựa hồ ở trên một cái núi lửa ngủ say, không cẩn thận một chút đúng là dễ dàng bị đánh nổ.
Diệp Vô Cấu cười như không cười nói: "Đồ đệ Lan Hải còn chưa tìm được."
Linh Nguyệt chưởng tôn sửng sốt: "Không phải không chết sao?"
"Đúng vậy, mất tích, có khả năng là rơi vào trong tay ma môn." Diệp Vô Cấu cười hì hì: "Lan Hải sư huynh thực tức giận đâu."
Linh Nguyệt chưởng tôn nhấp môi, nàng có chút khổ sở nhìn Diệp Vô Cấu: "Sư tỷ vẫn thờ ơ sao?"
Diệp Vô Cấu híp mắt, nàng ung dung thong thả nói: "Sư muội không nên quên, quy củ tông môn chúng ta, đệ tử sống sót tiến vào Kim Đan kỳ mới đang giá coi trọng, chết không có bất luận giá trị gì."
Linh Nguyệt chưởng tôn há miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài.
"Chỉ có thể hy vọng Lan Hải sư huynh lý trí một chút."
Lời tuy như vậy, nhưng trên thực tế Linh Nguyệt chưởng tôn đã không ôm hy vọng Lan Hải chưởng tôn tám phần sẽ bùng nổ, đem cái bí cảnh kia đánh nát......... kể từ đó giá trị cái bí cảnh kia sẽ tụt xuống, tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa.
Linh Nguyệt chưởng tôn bắt đầu thói quen tính toán, nếu không nhân cơ hội này làm trao đổi có lợi ích?
Giao phong cùng kế hoạch giữa các tông môn cũng không có ảnh hưởng đến Trần Húc Chi.
Sau khí y chém đinh chặt sắt tỏ vẻ tuyệt đối không bán đứng sắc tướng, Giản Thành chỉ có thể thở ngắn than dài tỏ vẻ, vậy để lão nhân hắn đây đi thử đi.
Đối với lời này Trần Húc Chi chỉ có thể: "............."
Không thể không nói, Giản Thành thật xứng đáng bội phục = =
Xét thấy Giản Thành tỏ vẻ muốn thâm nhập giao lưu với Thiên Chu Tinh một hồi, Trần Húc Chi liền rất săn sóc mang theo Giản Thành chạy, để Giản Thành có thể cẩn thận tự hỏi như thế nào cùng Thiên Chu Tinh câu thông.
Sau lưng Trần Húc