"Bởi vì ta thấy ngươi, liền quên hết toàn bộ."
Những lời này của Trần Húc Chi vừa xuất khẩu, tâm Giản Thành tức khắc nổ tung như pháo hoa.
Hắn lập tức trở tay nắm lấy tay Trần Húc Chi, đôi mắt màu đen kia cơ hồ dính vào Trần Húc Chi, hoàn toàn quên mất hôm nay là hôm nào, còn về mấy đồng môn bên cạnh.............. đó là gì? Phông nền mà thôi!! Nào có đẹp như sư huynh! Nào có hấp dẫn người như sư huynh!
"Sư huynh~"
Tiếng gọi của Giản Thành trong ngọt nị lộ ra khàn khàn, thân thể hắn lại không tự chủ được mà nghiêng tới bên cạnh Trần Húc Chi, cảm thụ được xúc cảm ấm áp dưới thân, Giản Thành tức khắc tâm động động tay động động, nhớ tới ôn tồn cùng kiều diễm hai ngày này, hắn theo bản năng mà liếm liếm môi.
Đôi môi đỏ tươi non mềm phiếm ánh sáng, Trần Húc Chi liền nhìn vào hai cánh môi nhỏ mê người một trên một dưới khép mở, còn phát ra thanh âm mê người: "Sư huynh, trong mắt ta cũng chỉ có ngươi ~~~~"
Lý trí Trần Húc Chi cũng dang cánh bay mất, sắp bay tới ngoài không gian.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm giận giữ chợt nổ tung: "...........còn thể thống gì!?"
".................." Trần Húc Chi cùng Giản Thành đồng thời chấn động, đột nhiên hoàn hồn.
Trần Húc Chi bên tai đỏ bừng, tên Giản Thành ở trong ngực này thật mẹ nó là yêu tinh chuyển thế, thiết lập cao lãnh y giữ nhiều năm như vậy tại một khắc này hoàn toàn đi tong rồi!
Giản Thành lại hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, kia đúng là Thiên Lưu chân nhân ngồi cạnh Bạch Anh chưởng tôn.
Giản Thành không quen biết Thiên Lưu chân nhân, đời trước hắn cũng chưa từng thấy qua vị sư thúc này, vì thế thân là đại tu sĩ Giản Thành ngạo mạn nháy mắt buông xuống, hắn lưu luyến mà ngồi thẳng dậy, giơ tay bưng lên chén trà trên bàn, chậm rì rì mà nhấp một ngụm, sau mới lười biếng nói: "Hạ trùng bất khả ngữ băng, ta sẽ không tranh luận với đồng nam vạn năm về diệu dụng của cá nước thân mật ~"
Mọi người: ".............."
Từ từ, lời này ẩn chứa thông tin khá shock.........
Giây tiếp theo, Thiên Lưu chân nhân liền giận tím mặt, cái tay hắn đang chỉ vào Giản Thành cũng đang run rẩy: "Ngươi nói cái gì?!"
Không nghĩ tới Bạch Anh chưởng tôn đang dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Thiên Lưu chân nhân, Túy Tinh chân nhân càng là hút một ngược một ngụm khí lạnh.
Lại nói tiếp bọn họ những đại tu sĩ xuất môn nhiều năm như vậy, no ấm liền nhớ đến gì đó, dù cho không tìm bạn lữ, nhưng cũng đều có mấy tình nhân vừa địch vừa bạn, Thanh Minh chân nhân khi tuổi trẻ cũng từng được đông đảo nữ tu truy phủng, Túy Tinh chân nhân càng là lưu luyến bụi hoa từ sớm, làm một tu sĩ Trúc Cơ tự do yêu đương, ngày trôi qua thực có tư vị.
Trăm triệu không nghĩ tới a..........
Thiên Lưu chân nhân tu luyện hơn trăm năm, vẫn, vẫn còn là đồng nam sao?
Mắt thấy Thiên Lưu chân nhân muốn bạo tạc, Thanh Minh chân nhân cuối cùng phản ứng lại.
Ông đột nhiên vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: "Đều đủ rồi!!"
Thanh Minh chân nhân trầm mặt xuống, một cỗ khí thế nghiêm nghị đột nhiên bùng nổ, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được áp chế, Thiên Lưu chân nhân nguyên bản đang bạo nộ cũng nháy mắt bình tĩnh lại.
Giản Thành nhưng thật ra giương mắt muốn nói cái gì, Trần Húc Chi nắm tay Giản Thành hơi hơi dùng sức, Giản Thành bĩu môi, câm miệng.
Thanh Minh chân nhân trước mắng Giản Thành: "Thành Hạo! Dù cho tình cảm của ngươi gần đây hài hòa, cũng không thể bởi vậy mà châm chọc người khác! Loại sự tình như tình cảm này không thể cưỡng cầu! Đừng quên ngươi trước đó còn lâm vào tâm ma đâu!!"
Sau đó Thanh Minh chân nhân lại mắng Thiên Lưu chân nhân: "Thiên Lưu! Làm đoan chính lại thái độn của ngươi!! Thành Hạo không chỉ là đệ tử đời thứ ba, hắn còn là đại năng Chân Dương thực lực mạnh nhất tông môn hiện nay!! Cường giả ở trên, hắn ở trên đại đạo đi xa hơn so với ngươi, ngươi phải tôn kính hắn!"
Sắc mặt Thiên Lưu chân nhân khó coi đến cực điểm, hắn ngồi xuống không nói.
Thế giới tu sĩ đơn giản thẳng thắn, cường giả ở trên, cường giả có quyền lợi làm kẻ yếu câm miệng, nếu như Thành Hạo ở trước mặt này tức giận trực tiếp vỗ hắn một chưởng, hắn............ ai, hắn cũng chỉ có thể chịu = =
Thiên Lưu chân nhân nghĩ đến đây, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, đúng rồi, kính sợ giữa tu sĩ hạ vị đối với tu sĩ thượng vị hắn hoàn toàn quên mất!!
..............cũng không thể trách hắn a! Thiên Lưu chân nhân có chút ủy khuất, nhìn bộ dáng ngây ngốc này của Thành Hạo, ai có thể ý thức được đây không phải là con Samoyed, mà là một con sói đâu?
Giản Thành cũng nhớ tới ý niệm lung tung rối loạn khi mình lâm vào tâm ma trước đó, ai, yêu đương đích xác không dễ dàng, một khi không cẩn thận liền sẽ tẩu hỏa nhập ma, còn thực dễ dàng lưu lại lịch sử đen tối.
Nhìn vào phân thượng Thanh Minh chân nhân khuyên lúc trước, Giản Thành thực nể tình không tìm hắn gây chuyện.
Thanh Minh chân nhân áp xuống mâu thuẫn nhỏ giữa Giản Thành cùng Thiên Lưu chân nhân, sau khi phát hiện lực chú ý của mọi người đều tập trung lại, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ông mở miệng, ngữ khí nghiêm túc.
"Lần du lịch này, ta phát hiện rất nhiều việc kỳ quặc, sau khi trở về ta đại khái chỉnh lý một chút, để ta nói với các ngươi một câu."
Thanh Minh chân nhân nhìn về phía Giản Thành: "Ngươi nếu nhớ tới chuyện gì liền nói thẳng."
Giản Thành sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề."
Thanh Minh chân nhân hơi trầm ngâm, liền bắt đầu giảng giải.
Bất quá vượt ra ngoài dự kiến của Giản Thành, ông vẫn chưa nói về chuyện gặp được khi du lịch, mà là từ một chuyện liên quan đến chuyện chỉ có trong tư liệu Tàng Thư Các của Đại Nhật Tiên Tông.
Biến loạn Hắc Sóc.
"Vào ước chừng bảy tám đời trước, lúc ấy chưởng môn họ Mạnh tên Thanh, danh hào là Thiên Thanh chân nhân." Thanh Minh chân nhân chậm rãi giảng giải: "Tại lúc vị tiền bối này làm chưởng môn, đã xảy ra một sự kiện chia bè kéo phái, chính là biến loạn Hắc Sóc ghi lại ở trong tư liệu của tông môn."
"Cũng đúng sau biến loạn Hắc Sắc, tông môn mới có quy định mới, một khi đệ tử đời thứ hai trở thành chưởng môn, đời đệ tử mới lên phải lưu lại một người để ổn định nhân tâm của tông môn, đệ tử đời thứ hai khác một khi tiến giai Nguyên Anh, cần phải toàn bộ rời khỏi tông môn du lịch, không được cùng tông môn có bất luận liên hệ gì."
"Kết quả sự tình các ngươi cũng đã đều xem tư liệu của tông môn, nhưng thật ra nguyên nhân gây ra cùng diễn biến phỏng chừng đều không rõ ràng."
Thanh Minh chân nhân nhìn về phía Bạch Anh chưởng tôn: "Hồ sơ tân bí của tông môn truyền thừa cho lịch đại chưởng môn tất nhiên có ghi lại."
Bạch Anh chưởng tôn trầm giọng nói: "Thiên Thanh chưởng tôn có một vị sư đệ cùng thế hệ, thiên phú siêu phàm, vừa vào tông môn đã được sư tông của Thiên Thanh, chưởng môn đời trước thu làm đệ tử, mười tuổi Trúc Cơ, mười lăm Kim Đan, hai mươi lăm Nguyên Anh, ba mươi tuổi lập tức tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, thực lực cường hãn, không người địch lại."
"Vị tiền bối kia họ Chung tên Lam, danh hào Trúc Lam chân nhân, bởi vì Trúc Lam chân nhân thực lực cường hãn, lúc ấy tiền chưởng môn liền động tâm tư, muốn lướt qua Thiên Thanh chân nhân, để Trúc Lam chân nhân làm chưởng môn."
"Thiên Thanh chân nhân được đệ tử cùng thế hệ kính yêu, mà Trúc Lam chân nhân có được các đệ tử mới nhập môn cùng với tiền chưởng môn thiên vị, lúc ấy áu lưng các tu sĩ Nguyên Anh đều có đủ loại thế lực chống đỡ, thế cho nên cuối cùng tông môn bị chia bè, Đại Nhật chủ phong một phân thành hai, Huyễn Nguyệt phong đều có quan hệ với hai bên, đệ tử Tinh Hải phong nhân tâm dị động, không hề nghiên cứu bí thuật để cứu mạng, ngược lại đi cân nhắc làm thế nào để trong lúc trị liệu hại người.........."
Thanh Minh chân nhân thở dài: "Chính là như vậy, cuối cùng hai bên vung tay đánh nhau, Thiên Thanh chưởng môn thuyết phục phong chủ Huyễn Nguyệt phong lúc ấy, lấy lý do —— truyền thừa của tông môn phải theo luật chứ không phải yêu thích của sư trưởng, mới có thể làm cho truyền thừa truyền lưu lâu dài —— để có được phong chủ Huyễn Nguyệt phong toàn lực ủng hộ, cuối cùng chưởng môn đời trước vẫn là đem chức vị chưởng môn truyền cho Thiên Thanh chưởng tôn."
"Nhưng sự tình không đơn giản như vậy." Thanh âm Bạch Anh chưởng tôn không tự chủ được mà đè thấp: "Nghe nói lúc ấy tiền chưởng môn đã quyết định đem chiếc nhẫn chưởng môn truyền cho Thiên Thanh chưởng tôn, đợi sau khi Thiên Thanh chưởng tôn rời đi, tiền chưởng môn cư nhiên bị người đánh lén, chết ở trong nội thất tiềm tu."
"Cuối cùng một người cuối cùng gặp tiền chưởng môn là Thiên Thanh chưởng tôn, ông liền trở thành người hieefm nghi đánh lén tiền chưởng môn lớn nhất."
"May mà tiền chưởng môn ở thời điểm cuối cùng phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của Trúc lam, đem nhẫn chưởng môn giao cho phong chủ Huyễn Nguyệt phong, khi Trúc Lam chân nhân vu hãm Thiên Thanh chân nhân, Huyễn Nguyệt phong chủ cầm trong tay chiếc nhân trở giúp Thiên Thanh chưởng tôn bình định, nhưng dù vậy........."
Bạch Anh chưởng tôn lắc đầu: "Người giữ chiếc nhẫn là phong chủ Huyễn Nguyệt phong, Trúc Lam chân nhân lên án phong chủ Huyễn Nguyệt phong cùng Thiên Thanh chân nhân hợp mưu hại chết tiền chưởng môn, hai bên phát sinh xung đột, thậm chí ở trong tông môn hình thành trạng thái giằng co, cuối cùng Trúc Lam chân nhân không địch lại, suất lĩnh một bộ phận tu sĩ theo gã rời đi Đại Nhật Tiên Tông."
"Vô số điển tịch tư liệu trân quý của Đại Nhật Tiên Tông bị hủy bởi trận nội đấu này, Đại Nhật Tiên Tông ta bị một phân thành hai, đời sau xưng đây là biến loạn Hắc Sóc, đồng thời sau
"Địa vị quyền lợi lúc này lấy quy củ cùng năng lực giao tiếp, không chấp nhân có kẻ tâm tư độc sac trộn lẫn vào, đồng thời lực lượng gia tộc sau lưng của tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn cần phải khống chế ở một trình độ nhất định, quyết không cho phép lại một lần nữa gây chuyện."
Thanh Minh chân nhân cùng Bạch Anh chưởng tôn phổ cập khoa học cho các vị đang ngồi ở đây một chút về biến loạn hắc sóc năm đó, mọi người nghe xong trong lòng đều có điều đúc rút.
Trần Húc Chi trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên như y sở liệu, trong tông môn khuyết thiếu một phần tư liệu, làm cho tư liệu về Đường Minh Hòa sáng lập nên Đại Nhật Tiên Tông trong tông môn, ngược lại không nhiều bằng Bặc Nhất Tộc lén ghi lại, bên trong nhất định có vấn đề.
Thiên Lưu chân nhân nhịn không được gật đầu tán đồng: "Không sai, truyền thừa tông môn là lớn nhất, đích xác cần phải cẩn trọng."
Diệp Vô Cấu nhướng mày, nàng cười tủm tỉm hỏi Thanh Minh chân nhân: "Sư tôn, nếu như đệ tử không nhớ lầm lúc đầu vị trí chưởng môn là cho ta đi? Nói vậy ngài đem vị trí cấp cho sư đệ, không hợp quy củ?"
Thanh Minh chân nhân kiên nhẫn mà giải thích: "Năm đó ngươi vì tính mà khổ sở, nhiều năm không thấy tiến bộ, ta liền thỉnh phong chủ hai phong khác cùng với đệ tử đích truyền cùng thế hệ các người cùng nhau bầu phiếu, sau khi mọi người đều không dị nghị mới để Bạch Anh kế thừa chức vị chưởng môn."
Diệp Vô Cấu thở dài, toàn bộ sư huynh sư tỷ cùng với sư đệ sư muội đều phản đối, có thể thấy nàng lúc ấy lâm vào hoàn cảnh điên cuồng cỡ nào.
Bất quá sự tình đều đã qua, Diệp Vô Cấu cũng không thèm để ý chuyện quá khứ, nàng nói: "Sư phụ đột nhiên nhắc tới biến loạn Hắc Sóc, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan đến biến loạn Hắc Sóc? Tỷ như một chi đồng môn mà Chung Lam tiền bối mang đi kia?"
Thanh Minh chân nhân chậm rãi gật đầu: "Cũng không phải một chi đồng môn kia, mà là Chung Lam!"
"Ta, Phiếm Vân cùng với Thành Hạo đều thấy được, Chung Lam kia không chỉ còn sống, thực lực cũng đã đạt tới đỉnh Chân Dương từ lâu, cũng có nhiều liên lụy với tổ sư tông môn Đại Nhật lão tổ chúng ta!"
"Cái gì?!"
"Chung Lam kia còn sống?"
"Đây cũng đã bao nhiêu năm? Dù cho là tu sĩ Chân Dương, cũng không có khả năng sống lâu như vậy đi?"
"Sao lại có liên lụy đến tổ sư khai phái?"
"........."
Vài người đồng thời châu đầu ghé tai.
Chuyện xưa này càng nghe càng mơ hồ có được không?
Thanh Minh chân nhân xoa xoa huyệt thái dương, ông biết việc này cơ hồ không ai tin.
Ông nhìn về phía Giản Thành: "Tiếp theo ngươi nói đi."
Giản Thành ừ một tiếng, đem sự tình lung tung rối loạn phát sinh lần du lịch này đều nói một lần.
Vì để tiện phổ cập khoa học, Giản Thành đem chuyện xấu trong nhà mình nói một lần, công tích vĩ đại mà cha hắn nương hắn cữu hắn làm ra đều đổ ra.
Bạch Anh chưởng tôn, Diệp Vô Cấu, Túy Tinh chân nhân cùng với Thiên Lưu chân nhân nghe đến sửng sốt.
Túy Tinh chân nhân nói ra lời trong lòng của mấy người.
"Oa, Thành sư điệt, chuyện xưa của ngươi đúng là to lớn, bất quá ngươi yên tâm, mấy người chúng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài!"
Nói xong, Túy Tinh chân nhân cho Thiên Lưu chân nhân một ánh mắt.
Thiên Lưu chân nhân thế mới biết, cmn trách không được tu vi Giản Thành như ngồi hỏa tiễn, nguyên lai hắn là chuyển thế trùng tu!!
Hắn hừ một tiếng: "Loại sự tình này tất nhiên càng ít người biết càng tốt."
Thiên Lưu chân nhân lại nhìn Giản Thành, tức giận mà nhắc nhở nói: "Ngươi về sau tốt nhất đừng nói cho bất luận kẻ nào."
Giản Thành lẩm bẩm nói: "Ta đương nhiên biết, đây không phải là vì giải thích cho các ngươi sao."
Nói xong lão ô quy cùng Hỗn Độn Ấn, Giản Thành bắt đầu nói đến công tích vĩ đại của Đường Minh Hòa năm đó, bao gồm Vong Ngữ Thiên Khanh, đệ nhất Đường Xu (chuyên bơm cho Đường Minh Hòa) Cửu U Băng Phượng, sinh tử của xui xẻo đản song bào thai Thu gia cùng với mục đích chân chính của Thực Nhất Tộc.
Có lão ô quy cùng Hỗn Độn Ấn trải đường, khi giảng giải chuyện tiếp rất nhiều nhân quả đều không cần phải giải thích nhiều, mọi người vừa nghe liền minh bạch.
Vì Cửu U Băng Phượng muốn điểm tô cho đẹp Đường Minh Hòa, mặc dù Giản Thành đối với Đường Minh Hòa không có hảo cảm gì, mà sau khi hắn thuật lại lời của Cửu U Băng Phượng, đám người Bạch Anh chưởng tôn vẫn là sinh ra tâm kính ngưỡng với Đường Minh Hòa.
Ai, đây dù sao cũng là tổ sư khai phái của bọn họ a! Đường Minh Hòa vì toàn bộ sinh linh hạ giới hy sinh rất nhiều a!!
Trần Húc Chi sau khi nghe xong lông mày nhướng cao, y nhạy bén mà nhận ra căm giận cùng bất mãn của Giản Thành đối với Đường Minh Hòa, lại nhìn trưởng bối tông môn một vòng chung quanh trên mặt đều hiện lên thần sắc trong thở dài có cả khâm phục.............
Trần Húc Chi duỗi tay vỗ vỗ tay Giản Thành, sau khi cho Giản Thành một ánh mắt trấn an, thong thả ung dung mà mở miệng.
"Lại nói tiếp, ta trước đó vài ngày cũng nghe được một chuyện xưa thú vị."
Y chậm rãi nói, mặt mang theo tươi cười mà nói một chuyện xưa một tra nam lừa nữ sắc lừa Yêu tộc cơ hữu lừa cao nhân Thánh giới cuối cùng lừa ra được một thiên hạ.
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Đi chủ tuyến!